Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 662: Bỏ lỡ thời gian



"Quan hệ giữa tôi và các cô ấy không quá thân thiết."

"Sao lại như vậy?"

"Lễ nghi của chim Kinh Cức quá rườm rà, tôi vẫn luôn bực mình điệu bộ của các cô ấy."

"Lẽ nào không có biện pháp khác sao?"

"... Cậu là người của câu lạc bộ, quan hệ giữa tôi và Barry không tệ, tên nhóc nhà cậu cũng coi là thông minh lanh lợi, vậy để tôi suy nghĩ thêm chút nữa."

Gà trống lớn rơi vào trầm tư.

Hắn ta thong thả đi qua đi lại trong hành lang.

Cố Thanh Sơn đứng một bên không quấy rầy.

Một lát sau gà trống lớn bỗng nhiên dừng bước.

Hắn ta nhanh chóng xoay người nhìn Cố Thanh Sơn nói: "Tôi biết một người có thể bắc cầu dẫn mối. Nhưng muốn thuyết phục được người này, để cho cô ta ra mặt giúp đỡ hay không, thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi."

"Là vị nào?"

"Cậu cũng đã từng gặp."

"Tôi đã gặp sao?"

"Đúng vậy, hôm qua chúng ta còn ăn cơm cùng nhau... Tôi cảm thấy tốt nhất là cậu nên mang một vài thứ giống như lễ vật đi cầu cô ấy đi. Dù sao cô ấy cũng là một nhân vật tôn quý."

...

Một khắc sau.

Ngoài trấn Vạn Giới, trong một rừng cây.

Cố Thanh Sơn và gà trống lớn đứng trước một cây đại thụ che trời.

Gà trống lớn có vẻ hơi do dự nói: "Nhóc Cố, cậu nên biết, đêm hôm khuya khoắt đập cửa nhà con gái người ta có vẻ bất lịch sự, huống chi còn là đền nhờ vả, trừ phi cậu có lý do để qua cửa."

Cố Thanh Sơn nói: "Xin yên tâm, tôi đã có chuẩn bị rồi."

"Thật sao? Vậy là được."

Gà trống lớn thở phào tiến lên gõ một cái lên thân cây to.

Một giọng nữ có vẻ bực mình vang lên: "Chuyện gì? Tôi đang bận lắm."

"Này... Nhóc Cố nói có lễ vật cho cô." Gà trống lớn nói xong thì theo bản năng trốn ra phía sau Cố Thanh Sơn.

Hắn ta ở phía sau đẩy đẩy lưng Cố Thanh Sơn, ý bảo hắn nhanh nói đi.

"Lễ vật?" Giọng nữ có chút dâng cao.

Cố Thanh Sơn hắng giọng một cái nói: "Đúng vậy, tiểu thư tôn quý, hôm nay sau khi tôi gặp được ngài đã sinh ra một ý tưởng."

"Ý tưởng gì?"

"Tôi cảm thấy có một món đồ mình đã cất giấu lâu nay có thể miễn cưỡng xứng đôi với phong thái dung mạo tuyệt thế vô song của ngài. Sau khi đắn đo nhiều giờ, tôi quyết định mang món đồ vật cất giấu đó làm lễ vật tặng cho ngài."

"Lễ vật..."

Giọng nữ trầm ngâm, trong giọng nói đã không còn sự bực mình mà lại có chút ngạc nhiên.

"Các người vào đi."

Câu nói này vừa dứt, giữa đại thụ che trời xuất hiện một cánh cửa.

Cánh cửa tự động mở ra, một cầu thang bằng gỗ uốn lượn kéo lên xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.

"Đi đi, tốt nhất là lễ vật của cậu có thể làm cho cô ta thỏa mãn, nếu không... Có lẽ tôi sẽ chạy trước đó." Gà trống lớn nhỏ giọng dặn dò.

"Ừ, yên tâm đi."

Cố Thanh Sơn nói với vẻ bất chấp.

Hiện tại cũng không còn cách nào chỉ đành mạo hiểm thử một lần thôi.

Bọn họ đi dọc theo cầu thang thật dài bước lên trên, tới ngọn cây đại thụ.

Mỹ nữ bằng gỗ kia đang nằm trên xích đu, ngồi trong bóng đêm thưởng thức ánh sao đầy trời.

"Kỳ lạ, có mấy ngôi sao vĩnh hằng đang dần tối đi, chuyện này quá hiếm thấy."

Mỹ nữ bằng gỗ lẩm bẩm.

Ánh mắt của cô ta vừa phiền não vừa hoang mang.

Lúc Cố Thanh Sơn và gà trống lớn xuất hiện trước mặt, cô ta mới dời sự chú ý về phía hai người.

"Nhóc ở câu lạc bộ, cậu tới muộn như vậy lại còn tặng lễ, là có việc gấp muốn cầu tôi." Mỹ nữ bằng gỗ thẳng thắn hỏi.

"Tiểu thư, chúng ta khoan hãy bàn tới chuyện chính, tôi có lời muốn nói... Ví dụ như lễ vật của tôi không thể khiến ngài thỏa mãn, thì cũng xin ngài tha lỗi cho sự vô lễ quấy rầy của tôi lần này." Cố Thanh Sơn nói.

Mỹ nữ bằng gỗ nghe xong lời của hắn khẽ gật đầu nói: "Không tồi, còn là một tên nhóc biết lễ phép."

Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một chiếc hộp được chế tạo hoàn toàn bằng linh ngọc.

Một phong thư vỗ cánh phành phạch chui ra ngoài túi trữ vật cùng hộp linh ngọc.

Kỳ lạ, đây là thư gì?

Cố Thanh Sơn âm thầm kinh ngạc.

Nhưng hiện giờ tình huống không thích hợp, Cố Thanh Sơn cũng không rảnh để ý tới phong thư này nên tạm thời cất thư vào trong túi.

Hắn nhẹ nhàng đặt hộp linh ngọc lên bàn.

Đây là một cái hộp được điêu khắc từ linh ngọc cực phẩm, bên ngoài có đồ án hoa cỏ rất sống động.

Hộp ngọc vừa lấy ra đã tản mát ra linh lực dồi dào, nhanh chóng lấp đầy ngọn cây đại thụ.

Linh ngọc như vậy cho dù ở thế giới tu hành cũng là bảo bối dùng giá trên trời cũng không cầu được.

Nhưng Cố Thanh Sơn lại chỉ dùng nó làm hộp giữ đồ.

Mỹ nữ bằng gỗ bất ngờ nhướn mày.

Loại hộp đóng gói tao nhã này nhìn qua rất có đẳng cấp.

Mỹ nữ bằng gỗ nhìn chăm chú vào hộp ngọc, rốt cuộc có vẻ hứng thú.

"Bên trong là cái gì?"

Cô ta không có vội vàng mở ra, chỉ cười hỏi.

Nhìn bộ dạng có vẻ rất hưởng thụ quá trình suy đoán lễ vật này.

Cố Thanh Sơn lại không có thời gian chơi với cô ta, mà nói thẳng: "Đây là cánh chim mị ảnh màu hồng phấn bản cổ có giới hạn và một trong mười bộ áo tắm hai mảnh kim cương hồng nhạt giới hạn của vương quốc yêu tinh một ngàn năm trước."

Nụ cười trên mặt mỹ nữ bằng gỗ cứng đờ.

Cô mở hộp ngọc ra.

Hai vật phẩm màu hồng nhạt được trưng bày thật chỉnh tề trong hộp ngọc.

Cánh chim hồng nhạt tản ra ánh sáng nhu hòa mờ ảo, nhẹ nhàng như lụa.

Áo tắm hai mảnh màu hồng nhạt bay ra ngoài lơ lửng giữa không trung.

Chúng nó lập tức nhìn thấy mỹ nữ bằng gỗ.

"Tiểu thư cao quý ưu nhã, xinh đẹp mê người, tôi là áo tắm hai mảnh kim cương hồng nhạt bản giới hạn trân quý, rất hân hạnh được gặp người." Áo tắm hai mảnh lễ phép nói.

Mỹ nữ bằng gỗ nhìn chăm chú vào áo tắm hai mảnh.

Đây đúng là kiểu dáng của ngàn năm trước.

Nhưng gần đây lại phổ biến những trang phục thời xưa.

Một ngàn năm trôi qua, hiện giờ ở trong chín trăm triệu tầng thế giới, người có thể đồng thời sở hữu hai món đồ này, lại còn được bảo tồn hoàn mỹ như vậy, có lẽ thật sự không nhiều.

Không đúng!

Chắc chắn là không có!

Mỹ nữ bằng gỗ nhẹ nhàng nâng áo tắm, không chắc chắn nói: "Ta nghe nói các ngươi đều được đánh số thứ tự."

"Đúng vậy, một thứ nho nhỏ tượng trưng cho thân phận."

Trên áo tắm hai mảnh hiện lên một nhóm ký tự đặc biệt.

Cánh chim hồng nhạt cũng bay tới, biểu hiện ra nhóm ký tự đặc biệt trên người mình.

Sau khi thấy rõ ký tự, trên mặt mỹ nữ bằng gỗ dần dần hiện lên nụ cười.

"Đánh dấu đặc thù của yêu tinh không ai có thể bắt chước được, xem ra các ngươi đúng là sản phẩm của yêu tinh."

Bỗng nhiên mỹ nữ bằng gỗ như nhớ ra chuyện gì lại hỏi: "Sản phẩm dệt của yêu tinh rất được ưa chuộng, một khi bị bất cứ cái gì đó dò xét thì sẽ hư hao. Cho nên ta có một vấn đề muốn trực tiếp hỏi các ngươi."

"Tiểu thư, mời người hỏi." Cánh chim hồng nhạt nói.

Mỹ nữ bằng gỗ hỏi: "Kỳ thực con người ta có chút để ý với đồ đạc đã được người khác dùng qua, cho dù là đồ mới hay đồ sưu tầm trân quý... Cho nên các ngươi thật sự vẫn luôn được cất giữ, chưa có bị ai mặc qua sao?"

"Chuyện này..."

Cánh chim hồng nhạt đang muốn nói thì lại bị áo tắm hai mảnh đụng nhẹ cái.

Áo tắm hai mảnh hỏi: "Xin phép cho hỏi chút, nếu như trang phục đã bị người đê tiện bẩn thỉu mặc qua, thì ngài sẽ xử lý như thế nào?"

"Các ngươi là đồ sưu tầm trân quý, ta sẽ không làm gì các ngươi cả, cùng lắm thì sau này không mặc chỉ để ngắm, nhưng ta sẽ giết chết cái người từng mặc các ngươi."

Thời gian trong nháy mắt ngừng lại.

Cố Thanh Sơn gần như muốn vươn tay lau mồ hôi trán.

Hai món đồ này hình như hắn đều từng dùng qua.

"Vậy đáp án của các ngươi là." Mỹ nữ bằng gỗ nói.

"Người yên tâm, không có ai từng mặc chúng tôi cả."

"Đúng vậy, chúng tôi vô cùng khát vọng được chạm vào da thịt, bởi vì từ trước tới giờ chúng tôi chưa biết đó là loại cảm giác gì

Áo tắm hai mảnh và cánh chim cùng nhau nói dối.

Mỹ nữ bằng gỗ nghe lời của bọn chúng, vui sướng nói: "Nếu như các ngươi chưa từng bị người ta mặc, sau này ta sẽ cho các ngươi vào trong tủ quần áo của ta.”

"Nguyện ra sức vì cô bất cứ lúc nào, nữ sĩ của tôi” Bikini cùng đôi cánh đồng thanh nói.

Mặt Cố Thanh Sơn vẫn tỉnh bơ nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu tử, như thế nào, chúng ta làm tốt đấy chứ?" Bikini lặng lẽ truyền âm nói.

"Không tệ đâu." Cố Thanh Sơn cũng đáp lại.

Đôi cánh màu hồng truyền âm nói: "Có lẽ ngươi không biết vị nữ sĩ tôn quý này, nhưng chúng ta có thể trở thành quần áo của nàng, quả thật cả đời chẳng còn gì để nuối tiếc nữa, cho nên chúng ta cũng rất cảm kích ngươi, không muốn để ngươi gặp phải bất hạnh."

"Như vậy thì tốt, đa tạ." Cố Thanh Sơn nói.

Lúc này mỹ nữ bằng gỗ nhìn Cố Thanh Sơn nở nụ cười, nói: "Thật ra thì bình thường tôi sẽ không nhận đồ của người khác, nhưng mà hai món quà của cậu đây rất hợp ý tôi..."

"Xin cô hãy nhận lấy." Cố Thanh Sơn nói.

Mỹ nữ bằng gỗ gật đầu, vung tay một cái, hai món đồ màu hồng thời thượng biến mất không thấy đâu nữa.

... Cô ta nhận lấy lễ vật của Cố Thanh Sơn không chút do dự.