Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 675: Khuynh thành



Laura vỗ vỗ vào bả vai Cố Thanh Sơn, nói: "Cố gắng lên, em không thể ra tay đâu."

Đi đôi với lời của cô, đám quái vật đã phát hiện ra hai người.

Bọn chúng bao vây lại.

Cùng lúc đó, đống thi thể khổng lồ trong thành trì kia bắt đầu ngọ nguậy.

Muốn dàn một đống lớn như vậy ra, vẫn cần một chút thời gian.

Không còn cách nào khác, ở cửa thứ nhất này, Mồi Lửa đã thúc giục quái vật, giết chết rất nhiều người.

Những người tiến vào đây cũng không ngờ tới, Tiếng gọi của chim Kinh Cức sẽ là một cuộc chiến sinh tử tàn khốc.

Những người may mắn cò sống sót thì lại không suy nghĩ nhiều.

Bởi vì dựa theo quy tắc, người bị chết đã trở lại Abruzzo.

Ầm!!!

Những quái vật loài người chui ra khỏi lòng đất, xông lên từ bốn phương tám hướng.

Mỗi một khớp xương của bọn chúng đều nhô ra một lưỡi dao sắc bén, phía trên dính đầy vết máu, có cái còn treo vài mầu thịt còn sót lại.

Cách mấy chục mét, đám quái vật nhảy lên cao vút, xông thẳng về phía Cố Thanh Sơn và Laura.

Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, khua Địa kiếm hoá thành một đoá hoa bằng bóng kiếm đang nở rộ.

Vô số đạo kiếm mang bay ra từ trường kiếm, lao thẳng về đám quái vật.

Huyết vũ bay tán loạn.

"Không được, quá đông."

Laura quan sát bốn phía, lo lắng hô lên.

Đúng vậy, càng ngày càng nhiều quái vật chui ra khỏi mặt đất.

Mà những thi thể chất đống kia, cũng từ từ tản ra.

Đám tử thi đi đứng loạng choạng, lẫn vào trong đám quái vật, đồng loạt hướng về phía Cố Thanh Sơn và Laura.

Tuyết trắng bao trùm thành trì, dần dần bị làn sóng quái vật màu đen chiếm cứ.

"Số lượng quả thật rất đông, chẳng trách tên của lần khảo nghiệm này là ‘Trận chiến bao vây’." Cố Thanh Sơn trầm tư nói.

Hắn thầm nghĩ trong đầu, nếu đây đã là trận chiến khảo nghiệm thực lực, mà cứ như vậy bay đi thì không được.

"Mau nghĩ biện pháp, nếu bị vây hãm là không xong đâu." Laura nói.

Cố Thanh Sơn buông Địa kiếm ra.

"Giết."

Hắn phun ra một chữ.

Địa kiếm bay ra ngoài, hoá thành một đường cung ưu mỹ lượn quanh Cố Thanh Sơn.

Kiếm mang lạnh lẽo màu xanh nhạt tạo thành một vành trăng tròn, nhanh chóng lan rộng, cắt đứt những quái vật mà nó quét qua thành hai khúc.

Bí kiếm, Nguyệt Trảm.

Cố Thanh Sơn đã là kiếm tu Phong Thánh cảnh, cho nên ở trong tay hắn bí kiếm này đã bộc phát ra uy lực trước đây chưa từng có.

"Thật là đẹp, đây chính là thuật phi kiếm sao?" Laura hưng phấn vỗ tay nói.

Cố Thanh Sơn không đáp lại.

Nhìn dáng vẻ của cô, tựa như đang xem biểu diễn phắn pháo hoa vậy.

Ngoài dự liệu là, những quái vật tránh khỏi kiếm mang kia, đều nằm rạp trên đất, vơ những khúc chân tay bị cắt lìa vào trong miệng.

Dưới lòng đất, đám quái vật lại không ngừng mọc lên.

Bọn chúng tranh giành thi thể với nhau.

Số lượng của bọn chúng đang không ngừng tăng lên, hơn nữa tốc độ tăng càng lúc càng nhanh.

Sau một hồi vật lộn, đám quái vật dày đặc đã ăn sạch những thi thể không chừa lại một cái.

Cả thành trì vang lên tiếng nhai gặm khiến người ta rợn tóc gáy.

Những thứ quái vật ăn thi thể kia, thân hình trở nên hơn khổng lồ hơn, bất kể là sức mạnh hay là tốc độ đều được tăng cường.

Bọn chúng điên cuồng hét lên, nhào về phía Cố Thanh Sơn và Laura.

Từ trên không nhìn xuống, chỉ thấy từng làn sóng màu đen hội tụ thành một mảnh mênh mông, dày chi chít vây quanh Cố Thanh Sơn cùng Laura.

Không gian càng ngày càng nhỏ, hai người sắp bị quái vật như sóng triều nuốt sống.

"Phá vòng vây, Cố Thanh Sơn, cuộc chiến đầu tiên này khảo nghiệm khả năng phá vòng vây của chúng ta!" Laura suốt ruột nhắc nhở.

Cố Thanh Sơn không nói lời nào.

Hắn thuận tay bắt kiếm quyết một cái.

Linh lực của đan điền đang không ngừng trào dâng.

Sau khi trở thành tu sĩ Phong Thánh cảnh, đã rất lâu Cố Thanh Sơn không dùng hết sức để ra tay.

Vù!

Ba thanh trường kiếm lần lượt xuất hiện trong hư không.

Thanh kiếm đầu tiên có phong cách cổ xưa cùng kinh nghiệm dày dặn;

Thanh kiếm thứ hai có hình thù kì lạ, vô cùng dài;

Thanh kiếm thứ ba đẹp như dòng nước mùa thu..

"Đi." Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.

Ba thanh kiếm biến mất.

Bọn chúng qua lại giữa không trung và mặt đất với tốc độ cực nhanh, đồng thời lưu lại bóng kiếm ứ đọng.

Mỗi một bóng kiếm đều dừng lại ở trong hư không, không hề nhúc nhích.

Tốc độ ba thanh kiếm càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một đạo hắc ảnh thoáng qua,

Sau đó biến mất.

Cả tòa thành trì hoang vu phủ đầy bóng kiếm chằng chịt.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, đám quái vật mới xông lên được mấy bước, tất cả bóng kiếm đều đã hạ xuống nơi cần hạ.

Kỳ quái chính là, rõ ràng những bóng kiếm này giăng khắp thành, nhưng đám quái vật xuyên qua bóng kiếm, đều không có bất kỳ tổn thương nào.

"Đây là cái gì?" Laura ngạc nhiên nói.

Cố Thanh Sơn thầm thở dài, vận kiếm quyết.

Thái Ất Kiếm trận, lên.

Gió nhẹ thổi qua.

Không biết gió từ đâu nổi lên, thổi vào thành trì, đột nhiên hóa thành một luồng lốc xoát mãnh liệt.

Không gì có thể cản lại sức gió.

Toàn bộ quái vật đều tiêu tan trong gió, đống thi thể chất đầy như bị một thứ vô hình nào đó nhẹ nhàng thổi bay, mà trước khi chết bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Cuồng phong gào thét quét qua mặt đất, mang theo toàn bộ đồ vật cuốn vào vút lên trời cao, thổi bật cả những đám mây dày trên bầu trời bao phủ cả cả thành trì.

Tuyết đã ngừng rơi.

Bầu trời xanh thẳm hiện ra phía trên thành trì.

Mặt trời ló ra, ánh nắng nhu hoà bao phủ cả toà thành, chiếu lên cơ thể con người vô cùng ấm áp.

Vì thế nên xuất hiện một cảnh tượng như kỳ tích.

Bên trong tường thành là ánh nắng khuynh thành.

Bên ngoài tường thành lại là gió tuyết không ngớt.

Cảnh tưởng kì diệu ấy kéo dài một lúc, mới dần dần biến mất.

Đến cuối cùng, ngay cả tường thành vây quanh cũng biến mất theo gió.

Trong trận gió này, cả một toà thành trì cũng bị thổi bay, chỉ lưu lại một vùng tuyết trắng mênh mông.

Gió ngừng thổi.

Mây đen lại tụ lại.

Trời đất khôi phục lại vẻ xơ xác tiêu điều cùng u ám.

Tuyết từng bông lớn, bay xuống từ bầu trời.

Cho tới giờ khắc này, Cố Thanh Sơn mới buông kiếm quyết.

Laura đứng trên bả vai Cố Thanh Sơn, phóng tầm mắt ra bốn phía.

.. Trong phạm vi tầm mắt của cô, ngoài đất đai cùng tuyết ứ đọng, hết thảy đều đã bị kiếm phong điên cuồng xoá sạch.

Trời đất mênh mông, bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống.

Cả thành lẫn quỷ, tất cả đều biến mất.

"Một vùng trắng tinh thật sạch sẽ" Laura thở dài nói: "Không ngờ anh ra tay mạnh vậy."

Trong lòng cô kinh ngạc, thầm nghĩ Cố Thanh Sơn này đúng là có bản lĩnh.

Một kiếm xoá sổ cả toà thành.

Kiếm thuật như vậy, hoàn toàn có thể đưa hắn vào hàng ngũ những nhân tài kiệt xuất mới dưới ba mươi tuổi trong chín trăm triệu tầng thế giới.

Khó trách Thiết Quyền Barry cũng phải thu nhận hắn.

"Thời gian của chúng ta rất eo hẹp, anh chỉ muốn mau chóng kết thúc chiến đấu." Cố Thanh Sơn cau mày nói.

Hắn thầm vận ý niệm.

Ba thanh kiếm lập tức bay trở về, hạ xuống hư không sau lưng hắn, lơ lửng bất động ở đó.

Cố Thanh Sơn phiền não nói: "Cửa ải này coi như qua rồi, sao vẫn chưa có thứ gì xuất hiện để phán định?"

Laura im lặng đánh giá hắn, dường như đã nhìn ra điều gì.

"Anh đang lo lắng cho chị ấy?" Laura hỏi

"Anh không biết cô ấy như thế nào rồi, cũng không biết với tiến triển của chúng ta, có thể đuổi kịp cô ấy hay không." Cố Thanh Sơn thở dài nói.

Laura đã hiểu.

Hoá ra hắn chỉ chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian.

Đến tột cùng một cô gái như thế nào, mới đáng để hắn đối xử như vậy?

Trong lòng Laura có chút tò mò.

Cô chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn, đột nhiên hỏi: "Hai người từng lên giường chưa?"

Cố Thanh Sơn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp lại: "Chưa."

"Thuần khiết vậy à? Quan hệ của hai người tiến triển thế nào vậy."

"Nhóc con, em thì hiểu cái gì”

Cố Thanh Sơn quay mặt ra chỗ khác, trong lòng lại thầm nghĩ đến nụ hôn của Tô Tuyết Nhi.

Lúc ấy thật sự chỉ đành giả bộ đang ngủ, ngay cả cử động cũng không được.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài.

Ở sau lưng hắn, Địa kiếm không biết đang thì thầm gì đấy với hai thanh kiếm kia mà cả ba bọn chúng đều rung lắc ầm ầm.

Cố Thanh Sơn cảm giác được gì đó, vừa mới ngoảnh đầu lại, bất ngờ phát hiện ba thanh kiếm của mình đều đang rung lên.

Địa kiếm cùng Lục Giới Thần Sơn kiếm thấy hắn đang nhìn chằm chằm, lập tức dừng lại bất động.

Triều Âm không chú ý tới Cố Thanh Sơn, vẫn còn đang không ngừng rung lắc.

Địa kiếm đánh cho nó một phát.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.

"Thảo luận chiến thuật." Giọng nói của Sơn Nữ vang lên từ trong Lục Giới Thần Sơn kiếm.

Dường như cô có chút căng thẳng.

Địa kiếm nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, một kiếm vừa rồi vô cùng lợi hại, bọn ta đang suy nghĩ phối hợp như thế nào"

Cố Thanh Sơn liền quay đầu lại.

Ba thanh kiếm cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Laura đứng ở trên bả vai Cố Thanh Sơn, nhìn xung quanh.

Trong tiếng gào thét của gió tuyết, tầm mắt gặp trở ngại rất lớn.

Loại hạn chế này dường như đến từ pháp quy nguồn của một thế giới nào đó, dù cho mình có đủ loại bản lĩnh, nhưng chỉ dựa vào mắt thường cũng không thể nhìn ra xa được.