Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 772: Bí mật (1)



Mà ở một phía khác, Nhóm Chân Ma chỉ lẳng lặng nhìn tình cảnh này.

Chúng đang chờ đợi vị kia đến.

"Không sao, chủ nhân đã sắp tới rồi." Ma Thần Tự Dưỡng Giả khẽ nói.

"Đúng vậy, hiện giờ cứ để những tên này hứng khởi đi, một lát nữa, chúng sẽ rơi vào sự tuyệt vọng và nỗi thống khổ vô tận." Một tên Chân Ma cười lạnh nói.

Một tên Chân Ma khác nói: "Chờ thêm một chút nữa đi, rồi chuẩn bị xé xác những tên nhóc ngây thơ này thành trăm mảnh."

Chân Ma đứng đầu là sự tồn tại gần với ma vương nhất, chỉ cần gã giáng lâm đến chốn này lập tức sẽ thay đổi hướng đi của toàn bộ cuộc chiến.

Ngay lúc đó, vẻ mặt của tất cả các Chân Ma nhất loại biến động.

Phía sau lưng chúng, vết nứt hư không khổng lồ kia bắt đầu điên cuồng cử động.

Giống như có thứ gì đó đang ra sức giãy dụa ở phía sau vết nứt, muốn chọc thủng tầng hư không kia, để xông đến nơi này.

Một luồng năng lượng tràn đầy quyền thế càn quét toàn bộ chiến trường.

Bao gồm cả Barry trong hàng ngũ các cường giả dồn dập dừng bước lại.

Bọn họ đã cảm nhận được luồng sức mạnh không có gì địch nổi kia.

Đến rồi!

Chân Ma đứng đầu đã đến rồi!

Mọi người đều biến sắc mặt.

Nhưng đám Chân Ma lại vui mừng điên cuồng cười lớn lên.

Nhưng.

Động tĩnh của vết nứt hư không dần dần nhỏ đi.

Luồng năng lượng uy hiếp trước đó chưa từng thấy chí xuất hiện ngắn ngủi trong giây lát sau đó đã thu về.

Đám Chân Ma rối rắm ngừng cười lại.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn?

Khống đúng, chủ nhân là một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, ai có thể khiến ngài gặp phải chuyện ngoài ý muốn chứ?

Trong chín trăm triệu tầng thế giới, không một ai có thể làm tới bước này!

Trong lúc tất cả mọi người còn đang nghi hoặc không hiểu, thì có một tiếng thở dài truyền ra từ trong vết nứt hư không.

"Chuyện lần này đã thất bại rồi."

"Cuộc chiến tranh... đã mất đi ý nghĩa."

"Tất cả trở lại đi."

Theo giọng nói này, vết nứt hư không đột nhiên mở rộng.

Vết nứt kéo dài mười mấy kilomet, bao trùm lên hết thảy đám tướng lĩnh của Chân Ma.

Chỉ trong một thoáng, vết nứt hư không đang bành trướng đột nhiên co rút lại, biến thành một sợi chỉ nhỏ xuyên qua toàn bộ hư không hỗn loạn.

Sợi chỉ này dần dần biến mất không nhìn thấy đâu nữa.

- - Toàn bộ vết nứt hư không đã bị xóa sạch.

Hết thảy đám Chân Ma đã rời khỏi chiến trường.

Trận quyết chiến của chín trăm triệu tầng thế giới thay đổi đột ngột trong nháy mắt.

Chân Ma đứng đầu bỗng nhiên dẫn theo đại quân rời đi.

Cường giả khắp nơi, liên minh, đế quốc và tổ chức của chín trăm triệu tầng thế giới đứng yên tại chỗ.

"Bọn chúng đi rồi?" Có người hỏi với vẻ không tưởng tượng nổi.

"Có lẽ... Đúng không, hay là có cạm bẫy gì?" Có người hỏi với vẻ nghi ngờ.

Tất cả mọi người không nhịn được bèn nhìn về phía Mèo Con.

Trải qua trận chiến này, tất cả mọi người đều biết thành tựu về thuật Không Gian của Mèo Con kinh khủng như thế nào.

Mèo Con cảm ứng tỉ mỉ một lát, bèn lớn tiếng: "Vết nứt truyền tống đã biến mất. Đám Chân Ma quả thật đã trở về khu Luân Hãm.

Mọi người rối loạn tưng bừng.

Chuyện này quá bất thường, rành rành là sắp liều mình quyết chiến.

Chân Ma đứng đầu rõ ràng đã sắp giáng lâm.

Nhưng tại sao nhóm Chân Ma lại lui binh?

Thủ lĩnh của mỗi thế lực và liên minh nhao nhao lâm vào trầm tư.

Bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên.

Linh hồn của cây thánh linh vĩnh cửu, nữ sĩ Tethys nói: "Ta biết chuyện gì đã xảy ra."

"Bởi vì mục đích của bọn chúng ở Abruzzo. Bọn chúng muốn thả thế giới của Trieste ra, khiến cho Trật Tự Ma Vương lan tràn khắp các tầng thế giới xung quanh."

"Nhưng Trật Tự Ma Vương kia đã bị hủy diệt."

"Đám Chân Ma không cách nào đạt được mục đích của mình nên chỉ có thể lui binh."

Trong lòng mọi người chấn động, nhịn không được nên ồn ào.

"Là ai hủy diệt Trật Tự Ma Vương, kết thúc tất cả?" Có người nhịn không được bèn hỏi.

"Hàn Dạ Chi Sương, Yilia."

Hóa ra là cô ấy!

Mọi người nhao nhao giật mình.

"Chẳng lẽ là cô ấy vừa ban thưởng những bảo vật này cho chúng ta?" Lại có người hỏi.

"Tất nhiên là không phải. Ngoài hoàng thất Kinh Cức, thì không ai ra lệnh được cho Thánh Thụ Kinh Cức. Người ban thưởng bảo vật chắc là nữ vương mới của vương quốc Kinh Cức.

Khi cô ấy nói xong, thì trông thấy một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.

Tất cả binh khí, chiến giáp và bảo vật đều thoát khỏi sự khống chế của mọi người, rồi bay nhanh về phía Thánh Thụ Kinh Cức.

"Ôi!"

Tất cả mọi người ở toàn bộ chiến trường đều kìm lòng không được phát ra tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

Nhưng mọi người đều hiểu, nên không lưu luyến những bảo vật này.

Mặc dù Thánh Thụ Kinh Cức chưa từng chủ động ra tay với sinh linh, nhưng nếu ngươi dám chọc nó...

Được rồi! Kỳ thật có thể sử dụng một ít bảo vật của vương quốc Kinh Cức, thì quá đã rồi.

Thời gian dần trôi qua, các cường giả đều quên mất bối rối của chuyện nhỏ này mang đến.

Bọn họ nhao nhao hoan hô lên.

"Là chúng ta thắng!"

"Trật Tự Ma Vương đã chạy trở về khu Luân Hãm!"

"Ngươi thấy dáng vẻ xám xịt của đám Chân Ma không?"

"Ha ha ha, một trận đại thắng."

...

Abruzzo

Laura đọc chú ngữ, thu lại hết hình ảnh trên chiến trường.

Cố Thanh Sơn thở dài: "Anh nghĩ nó không nên gọi là Ý Chí Của Nữ Vương, mà phải gọi là Sự Chúc Phúc Của Nữ Vương."

Đây là một loại trợ giúp đường dài không bị hạn chế bởi không gian, có thể khiến người ta khôi phục sức khỏe, tăng cường uy lực của trang bị, đề cao năng lực ứng chiến.

Kỳ thật trong toàn bộ quá trình, người ra sức chân chính là Thánh Thụ Kinh Cức.

Nhưng hết cách rồi! Bây giờ, trên toàn thế giới trừ Laura thì còn ai có thể được thánh thụ ưu ái như vậy?

Trong chiến tranh lớn, nó quả thật là một thiên phú rất có ích.

Laura nói: "Nếu như là anh thì em không lấy lại bảo vật. Nhưng những người này không phải người thân cũng chẳng phải bạn của em. Nên em không thể tùy tiện đưa bảo vật của vương quốc cho bọn họ."

Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.

"Laura!"

"Cái gì?"

"Sau khi chiến tranh kết thúc, em có thể khen ngợi và ban thưởng cho cường giả có công lao."

"Bọn họ sẽ nhận chứ?" Laura thấp thỏm.

"Tất nhiên sẽ nhận."

Cố Thanh Sơn cười nói: "Điều này sẽ khiến thanh danh của em tăng lên rất cao."

Yilia suy tư nói: "Vấn đề duy nhất chính là vương quốc có thể phải trả giá một ít thứ tốt."

Laura vỗ bàn một cái, rồi nói: "Quyết định như vậy đi."

"Vâng thưa bệ hạ!" Nhóm chim Kinh Cức cũng lên tiếng.

Yilia lập tức đi ra ngoài phòng, mở miệng nói: "Bây giờ ta đi chuẩn bị nơi cho nữ vương khen thưởng."

Một gã hộ vệ đề nghị: "Có phải trước tiên chúng ta nên đi tìm một nơi rồi nhốt Trieste lại hay không?"

"Cũng được! Ta đi với các ngươi trước." Yilia đáp.

Nhóm người áp giải Trieste đi ra phòng bao hoàng thất.

Giờ phút này, phòng bao hoàng thất chỉ còn lại hai người Cố Thanh Sơn và Laura.

Laura ngồi thoải mái trên ghế sa lông rộng lớn, không nói một lời.

Cố Thanh Sơn cũng không nói chuyện.

Hắn đã chờ mấy hơi thở, rồi lấy ra một bình rượu trong thùng băng.

Bịch!

Nắp bình mở ra.

"Bình thứ ba!" Laura nguýt hắn một cái.

"Bởi vì có thể bắt đầu ăn mừng." Cố Thanh Sơn cười nói.

"Ăn mừng?"

"Đúng! Căn cứ vào ký ức của Trieste thì bây giờ thời gian đã đến. Chân Ma đứng đầu lại liên hệ với thế giới của Trieste.

"Khi hắn phát hiện Cách Mạng đã bị tiêu diệt, thì nhất định sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.

Laura run lên, nói: "Thế nên đám Chân Ma sẽ rút khỏi?"

"Ừ! Chiến tranh cũng kết thúc."

Cố Thanh Sơn rót một chén rượu cho bản thân, rồi uống từ từ.

"Đúng là nghĩ không ra, quyết chiến của chín trăm triệu tầng thế giới lại ngừng như vậy." Laura thở dài.

"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Cố Thanh Sơn cười nói: "Đánh bại Trật Tự Ma Vương, ngăn cản thương vong và chiến tranh phạm vi lớn.

"Thật là như thế."

"A! Đúng rồi, hỏi em một chuyện." Cố Thanh Sơn nói.

"Anh hỏi đi." Laura nói.

"Ở khu Luân Hãm, Trật Tự Ma Vương tiến hóa đến giai đoạn nào?"

"Hình như là một giai đoạn cao hơn Cách Mạng, cụ thể kêu cái gì thì em quên rồi?"

"Rất lợi hại đúng không?"

"Đương nhiên! Tất cả Chân Ma đều tải Trật Tự Ma Vương kia. Thế nên thực lực của đám Chân Ma không phải binh khí Ma Thần có thể so sánh. Bọn chúng vô cùng mạnh."