Hắn đột nhiên hiểu ra hóa ra thuyền trưởng là một Khôi Lỗi Sư Kim Loại.
Nhị phó lúc trước và toàn bộ thuyền viên bây giờ đều là do ông ta khống chế các loại đồ bảo hộ, là vật chết tạo thành con rối.
Không những vậy, toàn bộ cái phi thuyền này cũng đã hòa làm một thể với ông ta... Chuyện này xem ra phải tốn rất nhiều sức lực.
Nếu như bản thân không biết thuyền trưởng đã dung hợp với cả phi thuyền, mà vẫn còn quần nhau chiến đấu với những con rối kia trên phi thuyền thì cục diện sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Thảo nào thuyền trưởng có lòng tin mãnh liệt như vậy, cho rằng chắc chắn thắng được hắn.
Nhưng bây giờ thì sao...
Cố Thanh Sơn cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm, truyền linh lực vào.
Lục Giới Thần Sơn kiếm tản ra kiếm quang màu xanh nhạt, phát ra âm thanh rung động rì rì rồi phóng lên cao.
Thuyền trưởng cười đắc ý nói: "Ha ha ha, cậu làm cái gì vậy? Lẽ nào cậu muốn đánh tôi sao? Đáng tiếc cậu hoàn toàn không thể tìm được ta ở đâu."
Cố Thanh Sơn không nói một lời nào, trực tiếp đâm Lục Giới Thần Sơn kiếm vào thân tàu.
Cả phi thuyền rung lên một chút.
Phi thuyền được dùng để đi vào hư không thông thường đều rất kiên cố.
Hiện tại phi thuyền còn dung hợp với thuyền trưởng cho nên phương diện phòng ngự càng được tăng cường hơn.
Đáng tiếc...
Kiếm pháp này.
Cho dù là dung hợp với kim loại hay thuật khôi lỗi đều không thể chống đỡ nổi Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Cho nên một kiếm này đã tổn thương được đối phương.
Cố Thanh Sơn rút trường kiếm ra.
Phi thuyền lại rung lên lần nữa.
Thuyền trưởng cố tự trấn an mình nói: "Hừ, không tìm được tôi thì đâm loạn phi thuyền, thật là ngu ngốc."
Cố Thanh Sơn im lặng không lên tiếng thúc giục linh lực lần nữa.
Kiếm quang còn mãnh liệt hơn vừa rồi bao phủ lấy Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Giọng nói của thuyền trưởng lập tức vang lên.
Lần này tốc độ nói của ông ta tăng lên rất nhiều: "Này này, chúng ta là chiến đấu, chiến đấu đó. Chiếc phi thuyền này chỉ là một công cụ phi hành mà thôi, tôi thấy chúng ta cũng không cần..."
Lời ông ta còn chưa dứt, Cố Thanh Sơn đã đâm thẳng trường kiếm vào thân tàu một lần nữa.
Phi thuyền rung động dữ dội giống như giây tiếp theo sẽ nổ thành mảnh nhỏ.
Nhưng thuyền viên kia cũng hoàn toàn mất đi khống chế, lăn ra đầy đất.
Trong mơ hồ dường như còn có một tiếng gào đau đớn từ sâu trong thân tàu truyền ra.
Cố Thanh Sơn cười thản nhiên nói: "Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại thành thực hơn nhiều."
Kiếm quang càng thêm chói mắt lại xuất hiện trên trường kiếm.
Lôi điện như một bầy rắn không ngừng uốn lượn quanh thân trường kiếm.
Cố Thanh Sơn giơ trường kiếm lên làm bộ muốn đâm tới.
Toàn bộ phi thuyền đột nhiên chấn động.
Nhìn qua thì thấy tất cả dụng cụ trên bàn điều khiển đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Phi thuyền lại tiếp tục gia tăng tốc độ.
Loại cục diện này xuất hiện chỉ vì một nguyên nhân.
... Thuyền trưởng không thể... nhận thêm một công kích hung ác nữa, nên từ bỏ trạng thái dung hợp với phi thuyền.
Ông ta rút lui.
Cố Thanh Sơn thả trường kiếm giữa hư không mặc cho nó trôi nổi.
Hắn xoay người nhanh chóng điều chỉnh các loại dụng cụ trên bàn điều khiển, hỗ trợ phi thuyền tăng tốc.
Phi thuyền nhanh chóng đạt tới tốc độ cao nhất.
Dựa theo tốc độ này, chỉ cần phi hành sáu bảy phút thì phi thuyền sẽ tới được chợ đêm Khôi Thủ.
Mấy hơi thở sau.
Ở cửa phòng điều khiển.
Thân hình thuyền trưởng dần dần hiện ra.
Trên người ông ta có vết máu mơ hồ thấm ướt quần áo, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm.
"Tên đáng chết nhà cậu, làm sao cậu phát hiện ra tôi?"
Thuyền trưởng phun ra một búng máu, căm thù hỏi.
Cố Thanh Sơn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng bắn tới Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Lục Giới Thần Sơn kiếm nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt bay ra khỏi phòng điều khiển, chẳng biết đi đâu.
Bấy giờ Cố Thanh Sơn mới lên tiếng: "Tôi đã là tay già đời du đãng qua cả tỷ thế giới nhiều năm, liếc mắt đã biết ông là Khôi Lỗi Sư Kim Loại."
Thuyền trưởng giận dữ hét lên: "Nói láo! Tôi là người đầu tiên hợp nhất hai thuật Dung Hợp Kim Loại và thuật Hồn Khôi, cậu gặp được tôi lúc nào chứ!"
Cố Thanh Sơn âm thầm chậc một tiếng.
... Hóa ra là tổ sư sáng lập!
Thảo nào bách khoa toàn thư chức nghiệp của thế giới về chức nghiệp sự vụ hàng năm đều không ngừng có thêm chức nghiệp mới.
Thì ra một lão già rác rưởi trong khu Tranh Bá cũng có thể tự nghĩ ra chức nghiệp hoàn toàn mới...
Cố Thanh Sơn yên lặng nghĩ, bỗng nhiên lại có phần kính nể.
"Được rồi, dừng ở đây đi! Phí sử dụng phi thuyền tôi đã trả tiền rồi, chờ tới chợ đêm tôi sẽ lập tức rời đi."
"Từ nay về sau, chúng ta không thiếu nợ nhau, cũng không còn ân oán gì nữa."
Cố Thanh Sơn nói.
Thuyền trưởng trầm ngâm không nói.
Loài người này thật quỷ dị, rõ ràng rất yếu hoàn toàn không phải đối thủ của gã.
Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấu kỹ năng của gã.
Chờ đã...
Có lẽ nào hắn chỉ có thể nhìn thấu kỹ năng còn lực chiến đấu chân chính thì không hề mạnh?
Cẩn thận suy nghĩ thì cũng do bản thân gã sơ suất, chỉ mới ăn một chút thiệt thòi nhỏ thôi mà.
Chết tiệt!
Trên người tên này nhất định có bí mật.
Rốt cuộc có nên đánh tiếp hay không...
Thuyền trưởng do dự chốc lát, ánh mắt đột nhiên nhìn xuống mặt đất.
Đó là rương tiền mà Cố Thanh Sơn ném ra ngoài.
Một rương tràn đầy tiền.
Đúng vậy, người này không thèm để ý chút nào mà ném ra một cái rương tràn đầy tiền.
Hạng người gì có thể không thèm để ý tới tiền tài?
Cố Thanh Sơn không quay đầu lại, nhưng thần niệm vẫn quan sát từng biểu tình của đối phương.
Nhìn ánh mắt và vẻ mặt của thuyền trường, hắn có phần hiểu ra ý nghĩ của đối phương.
Cố Thanh Sơn âm thầm thở dài một hơi.
Hắn vừa điều khiển phi thuyền vừa nói: "Nói cho ông biết cũng không sao, kỳ thực tôi vừa mới đến khu Tranh Bá, bây giờ cần đi chợ đêm tìm bạn bè, cho nên cũng không có nhiều tiền."
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, đang dần dần tiến gần tới chợ đêm.
"Người mới? Cậu nói cậu là người mới?"
Khóe miệng thuyền trưởng cong lên một góc độ đầy vẻ trào phúng nói: "Người mới mà có thể nhìn ra chức nghiệp thật sự mà tôi đã giấu kín nhiều năm sao?"
"Người mới mà không thèm để bụng nguyên cả một rương tiền thế này sao?"
Giọng nói của thuyền trưởng trở nên khàn khàn, tràn đầy cảm khái nói: "Đến cái tuổi này rồi tôi mới hiểu một việc, đó chính là người khi còn sống, chỉ cần bản thân có thể nghĩ thoáng một chút, thì trên thế giới sẽ không có nhiều công việc bề bộn cần phải quan tâm như vậy."
"Không ngờ, ông lại là một người rộng lượng như vậy." Cố Thanh Sơn khen.
Hắn nhìn tọa độ trên không.
Gần rồi.
Sắp tới rồi.
Kéo dài thêm một hồi nữa là được.
Thuyền trưởng lắc đầu, tiếp tục nói: "Để làm được chuyện đó có một điều kiện tiên quyết, đó chính là cậu phải có đủ tiền... Chỉ cần có tiền, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ, có thể hoàn toàn không quan tâm."
...
"... Tôi thu hồi sự khen tặng đối với ông." Cố Thanh Sơn nói.
Thuyền trưởng tích lực đã lâu, lúc này đang yên lặng hoàn thành một cái thuật pháp.
Ông ta cười gằn rồi nói: "Cậu có thể không để bụng một rương tiền này, khẳng định là bởi vì cậu đã nhìn thấy nhiều tiền, nhiều tài phú hơn."
"Cậu có biết không? Vừa rồi cậu ném cái rương này ra, bộ dạng không hề để ý chút nào cực kỳ giống đám người giàu có nhất trên thế giới kia."
"Chuyện này thì ông hoàn toàn đã nhầm, không hẳn là như vậy." Cố Thanh Sơn kiên quyết phủ nhận nói.
"Đừng đóng kịch nữa, loại diễn xuất này của cậu quả thực giống như đúc đám chim Kinh Cức trong truyền thuyết!" Thuyền trưởng chọc thủng diễn xuất của hắn.
"Có lẽ... Quả thực có nhiễm một vài thói quen xấu, nhưng tôi thực sự không có tiền." Cố Thanh Sơn cố gắng giải thích.
"Chỉ có thi thể mới không nói dối." Thuyền trưởng quát.
Thuật pháp của ông ta rốt cuộc hoàn thành.
Ầm!
Toàn bộ phi thuyền nổ tan tành.
Cố Thanh Sơn lập tức bị ném vào dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Mà sau lưng hắn, phi thuyền đang liều mạng hợp lại với nhau, tạo thành một người khổng lồ được làm hoàn toàn từ kim loại hòa tan.
Người khổng lồ kim loại này có tướng mạo giống hệt thuyền trưởng.