Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Thưa Giáo hoàng, tôi phản đối.”
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy đó là một vị giáo chủ ngày thường vốn không hợp với Khôi Thủ.
Ông ta tức giận nói: “Giáo hội đã chuẩn bị một thời gian dài như vậy, cuối cùng mới có được cơ hội nghìn năm khó gặp, bắt được cô ta vào lúc thẻ bài kia suy yếu nhất, thế nhưng Khôi Thủ đã chôn vùi tất cả mọi thứ, lẽ nào không nên bị trừng phạt sao?”
Giáo hoàng điềm đạm nói: “Sở dĩ Khôi Thủ rời khỏi thế giới Lưu Sa, nói cho cùng là để hưởng ứng lời hiệu triệu của thần linh, quay lại đốt cây thần tính.”
“Còn chuyện về thẻ bài kia, thì là mưu tính của Giáo hội chúng ta.”
“So sánh hai việc này, Khôi Thủ nghe theo ý chỉ của thần linh mà quay về, đó là mới là việc làm đúng đắn.”
“Có lẽ thần linh cũng cho rằng chúng ta không nên mưu tính bí mật kia, cho nên mới để giáo chủ Khôi Thủ thành kính của chúng ta lập tức trở về.”
Miệng của vị giáo chủ kia khẽ giật giật, vẻ mặt tràn đầy sự không cam lòng, nói: “Nhưng mà suy cho cùng Khôi Thủ...”
Giáo hoàng ngắt lời ông ta, nói thẳng: “Con đường thành thần là ý chỉ của thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng, cách nhìn của ngươi còn quan trọng hơn ý chỉ của thần linh hay sao?”
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Giáo hoàng đã có thêm mấy phần lạnh lùng.
Vị giáo chủ kia ngây người, vội vàng nói: “Không dám, không dám.”
Giáo hoàng nhìn xung quanh.
Không ai có ý kiến khác.
Đây là chính Thần Dụ, là việc mà thần linh đã sắp xếp từ vô số năm trước.
Việc liên quan đến ý chỉ của thần linh, ai dám làm trái?
Trong sự ngầm thừa nhận, Khôi Thủ chậm rãi đứng lên, cảm kích nói: “Đa tạ Giáo hoàng.”
“Không cần khách sáo. Ý chí của thần là cao nhất, không được phép ngạo mạn.” Giáo hoàng nói.
Lúc này, bầu không khí trong toàn bộ đại điện đã dần dần trở nên thoải mái hơn.
Đúng vậy, thần linh đã sắp xếp những việc này từ rất nhiều năm về trước.
Sao các thần linh có thể không phát hiện ra được hướng đi của Giáo hội chứ?
Có lẽ các thần thật sự không muốn Giáo hội đi tìm kiếm bí mật của thẻ bài kia.
Trong lòng mọi người lặng lẽ suy nghĩ.
Bọn họ không nhịn được lại đưa ánh mắt về phía bàn tròn.
Trên bàn tròn, đồng xu đang xoay chậm dần.
Nếu như thị lực tốt, sẽ có thể nhìn ra hình vẽ được khắc trên hai mặt trái phải của đồng xu từ trong quá trình xoay tròn của nó.
Mặt phải của đồng xu có khắc một thiếu nữ đang ngủ say.
Xung quanh thiếu nữ này tràn ngập đủ loại bí văn phức tạp và huyền bí.
Những bí văn này bảo vệ xung quanh thiếu nữ ở vị trí chính giữa của đồng xu.
Mặt trái của đồng xu, thì là một đống hỗn độn không ngừng xuất hiện, nhìn lâu sẽ có cảm giác khiếp sợ.
Đúng vậy, đây là đồng xu xếp thứ ba trong một nghìn linh một đồng xu: Thiếu nữ ngủ say.
Nếu như chín trăm chín mươi chín đồng xu xuất hiện trên thế gian, chưa chắc đã có người nhận ra tên thật của chúng nó.
Còn ba đồng xu ở hạng đầu đều chỉ có một đồng được phát hành.
Cũng bởi vì đồng xu này, ngay cả thông tin đồng xu cơ bản nhất cũng không có.
Đây là một trong ba đồng xu thần bí nhất của toàn bộ khu Tranh Bá.
Đồng xu này không đại diện cho tiền tài.
Nó đại diện cho bí mật mà tiền tài không thể so sánh được.
Nếu như Cố Thanh Sơn ở đây, nhất định hắn sẽ kinh ngạc phát hiện ra, thiếu nữ được khắc trên đồng xu này, gần như giống y hệt với thiếu nữ mà hắn đã cứu.
Đáng tiếc là về điểm này, có lẽ hắn không có cách nào biết được trong một thời gian rất dài.
Trong đại điện, giọng nói của Giáo hoàng lại vang lên.
“Vậy thì, chuyện này cứ quyết định như vậy, Khôi Thủ ở lại, chiếu theo Thần Dụ tiếp tục đốt cây thần tính, bất luận người nào trong số các ngươi cũng thế, trước khi đốt được cây thần tính, không được phép rời đi.”
“Lập tức thông báo treo giải thưởng khổng lồ, phát lệnh truy nã tên kia trong toàn bộ khu Tranh Bá.”
“Tất cả các tín đồ phải lấy việc thành thần làm mục tiêu cao nhất, những chuyện khác trước hết cứ để sang một bên!”
“Việc tiếp theo.”
“Anna sắp về rồi.”
“Con đường thành thần là do cô ấy và Tô Khả Nhi của Thần điện Vận Mệnh cùng nhau mở ra, đây là sự xem trọng của thần linh, cũng là vinh quang tối cao.”
“Mọi người hãy thảo luận một chút, nên ban thưởng cho cô ấy như thế nào.”
...
Thế giới Lưu Sa.
Đại sa mạc.
Trong một cồn cát được xoay quanh bởi tầng tầng lớp lớp pháp trận ẩn nấp.
Cố Thanh Sơn bắt thủ quyết.
Cát đá lập tức lui sang hai bên, khối băng tinh xanh thẳm xuất hiện trước mắt hắn và thiếu nữ áo trắng.
Trong băng tinh, một cô gái xinh đẹp toàn thân dính đầy vết máu đang nhắm hai mắt, cả người hơi thở thoi thóp, rơi vào trong cơn hôn mê sâu.
Cường giả cấp Bá Chủ, Vân Cơ.
“Đây chính là người mà anh muốn tôi cứu sao?” Thiếu nữ áo trắng hỏi.
Thiếu nữ áo trắng đi lên trước, ngồi xổm xuống phía trước băng tinh màu xanh thẳm.
“Thần Lực Băng Sương Ngưng Tinh à, đúng là ký ức ly biệt đã lâu mà.”
Thiếu nữ áo trắng khẽ vuốt bề mặt của băng tinh, tràn đầy xúc động nói.
Chân mày của Cố Thanh Sơn khẽ động, vội vàng hỏi: “Cô biết vật này sao? Vậy thì cô biết người thi triển thuật pháp này đúng không?”
Thiếu nữ lắc đầu nói: “Thần pháp này rất cổ xưa, thần linh biết sử dụng nó cũng không ít, tôi không thể xác định được rốt cuộc là ai.”
“Tiếp theo tôi sẽ bắt đầu điều trị cho cô ấy, tạm thời anh đừng lên tiếng.”
“Được.” Cố Thanh Sơn nói.
Chỉ thấy thiếu nữ không ngừng rút thẻ bài từ trong hư không ra.
Cô dán từng thẻ bài lên mặt ngoài của băng tinh, rồi nhanh chóng thu lại.
Chỉ thấy trong băng tinh, sắc mặt của Vân Cơ đã dần dần khá hơn, vết thương trên người cũng có dấu hiệu khỏi hẳn.
Cố Thanh Sơn thấy vậy, trong lòng mừng rỡ.
Thiếu nữ lại thu hồi tất cả thẻ bài, đứng lên nói: “Không được, tôi không cứu được cô ấy.”
Cố Thanh Sơn ngây người.
Hắn khích lệ nói: “Vừa rồi hình như cô đã chữa khỏi một số vết thương của cô ấy, xin đừng nản lòng, hãy thử lại đi.”
Thiếu nữ lắc đầu: “Chỉ dựa vào tôi của hiện tại, thì không có cách nào hết.”
Cô lấy ra một cuốn sách, rút một thẻ bài từ trong đó.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, thở dài nói: “Nể tình anh đã cứu tôi, tôi sẽ giải phóng trí tuệ của mình.”
Thẻ bài tỏa ra một vầng sáng, từ từ chui vào trong cơ thể của thiếu nữ.
Thiếu nữ đứng bất động.
Thế nhưng khí chất khắp người cô đã biến đổi.
Vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc, nhất cử nhất động đều tràn đầy sự đoan trang thánh khiết.
Thiếu nữ cũng không nhiều lời, đưa tay đặt lên băng tinh một lần nữa.
“Tiết lộ bí ẩn của ngươi, kỹ năng của thần linh.” Cô lẩm bẩm.
Cùng với động tác của thiếu nữ, khối băng tinh kia trở nên chênh vênh, nhiều lần rung động dữ đội.
Cố Thanh Sơn thấy thế liền kinh hồn bạt vía.
Nếu như băng tinh vỡ, Vân Cơ chắc chắn sẽ chết.
Nhưng thiếu nữ chỉ dựa vào việc tiếp xúc đã có thể làm lay động băng tinh do thần pháp cấu thành, việc này chứng tỏ cô đã tìm ra được cách nào đó.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Cố Thanh Sơn cũng không biết mình mang thiếu nữ đến đây có đúng hay không.
Đang lúc lo lắng, thiếu nữ đã thu tay lại, đứng lên lần nữa.
Cô lau mồ hôi trên trán, nói với Cố Thanh Sơn: “Tình hình rất phức tạp, anh nhất định phải nghiêm túc lắng nghe những lời tiếp theo của tôi đó.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Thiếu nữ nói: “Nhìn bề ngoài, đây là một khối băng tinh đơn độc, nhưng thật ra khối băng tinh này không chỉ có một, tôi dựa vào cảm ứng thần linh trên trên băng tinh, phát hiện ra có tổng cộng ba trăm tám mươi mốt khối.”
Cố Thanh Sơn im lặng một lúc.
Lượng người mà nữ sĩ Hắc Hải cứu, e rằng chính là con số này, có lẽ những người khác đều đã chết trận, bị con quái vật kia ăn mất linh hồn.
Thiếu nữ nói: “Ba trăm tám mươi mốt khối Thần Lực Băng Tinh tạo thành một kết cấu tuần hoàn lặp đi lặp lại, kết cấu này hình thành một công cụ hấp thu năng lượng đặc biệt, tương tự với pháp trận của những người tu hành các anh.