Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 88: Đặt tiền cược



“Nguyện nghe cho rõ.” Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói. Chuyện lần trước quả thật phải cảm ơn ân tình của Võ thánh, Cố Thanh Sơn không muốn quá cứng với đối phương.

Trương Anh Hào lấy một chiếc hộp nhỏ ra, rút một điếu xì gà ở trong đó đưa cho Cố Thanh Sơn.

"Cảm ơn, không cần." Cố Thanh Sơn đáp.

Trương Anh Hào nhún vai, ngậm điếu xì gà, tự châm lửa cho mình.

"Nói thế nào đây nhỉ, cá nhân tôi phân quý tộc ra thành hai loại." Anh ta rít mạnh một hơi xì gà, phà ra một vòng khói rồi mới từ từ nói.

"Hai loại?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Đúng, loại thứ nhất, cảm thấy mình sinh ra đã có ưu thế hơn người, nên vô cùng ảo tưởng về sự tồn tại của mình, tiêu tiền như nước, ỷ thế hiếp người, không tìm cách vươn lên, làm ô uế danh tiếng của quý tộc, biến thành khối u ác tính của cả nước."

"Thú vị thật. Thế còn loại thứ hai là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.

"Loại thứ hai, là giống như tôi, nói đúng hơn là người như bác hai của tôi.” Trương Anh Hào đặt điếu xì gà xuống, ngồi thẳng người lại: "Không có quyền lực nào trường tồn mãi mãi, cũng không có kết cấu xã hội nào vững chắc đến vĩnh hằng, chỉ có bản thân lớn mạnh, mới khiến mình trở thành cường giả không gì sánh được, mới có thể dẫn dắt nền văn minh nhân loại đi lên dù là trong thuận cảnh hay nghịch cảnh. Những người như chúng tôi mới là quí tộc thật sự, mặc dù thế hệ tiền bối cũng không quá thích bọn tôi."

"Nói rất hay." Cố Thanh Sơn gật đầu tán dương: "Chuyện này làm tôi bối rối quá, bởi vì trước giờ tôi có thói quen ở một mình.”

"Vậy thì, cậu chịu đầu tư không?" Trương Anh Hào chỉnh lại cổ áo, nghiêm túc nói: "Tôi muốn rót một khoản đầu tư vào chính bản thân cậu."

"Đầu tư? Tôi?" Cố Thanh Sơn rất bất ngờ với đề nghị này.

"Không sai, đầu tư, có thể nói là đang đánh cược."

Trương Anh Hào nói với giọng nhanh gọn dứt khoát, không giấu giếm chút nào. Điều này ngược lại khiến Cố Thanh Sơn đánh giá khá cao.

"Xin hãy tiếp tục." Cố Thanh Sơn bảo anh ta nói tiếp.

"Cũng lạ thật." Trương Anh Hào lắc đầu, nói: "Trước khi vào cửa, tôi vốn chỉ định làm một người đứng xem kịch, đến khi nhìn thấy cậu thì dâng lên suy nghĩ muốn nhận cậu về làm trợ thủ. Nhưng bây giờ sao tôi lại có ý nghĩ mới."

"Suy nghĩ của anh thay đổi nhanh thật đấy." Cố Thanh Sơn nói.

"Tất nhiên, đây là điều cần thiết để có thể sinh tồn, sau lưng tôi còn cả một đám bám theo kiếm cơm đấy!" Trương Anh Hào đáp, sau đó tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi sẽ nói thẳng vậy. Rất nhiều người muốn cậu chết, nhưng sau khi gặp cậu, tôi cảm thấy cậu sẽ không chết dễ dàng như vậy. Cho nên, tôi muốn đặt tiền cược lên người cậu."

Cố Thanh Sơn cười rộ lên, nói: "Tôi không thể nhận tiền cược của anh đơn giản như vậy. Suy cho cùng, khoản đầu tư của ông nhất định phải nhận được phần lãi."

"Được rồi, để biểu đạt thành ý của tôi, tôi nghĩ cậu cần cái này." Trương Anh Hào móc một cái hộp kim loại nhỏ màu bạc từ trong túi ra.

"Đây là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Người máy nano quét dọn chiến trường." Trương Anh Hào nhếch miệng cười, nói: "Ssau khi giết người xong thì dùng nó, đảm bảo sẽ không để lại một chút vết tích nhỏ nào, còn lưu lại hương chanh thơm ngát... Nếu cậu không thích chanh, tôi còn ba mươi loại hương nữa để chọn, cậu có thể dựa vào sở thích của mình để lắp đặt. Có nó rồi thì dù cậu giết bao nhiêu người cũng sẽ không có chứng cứ phạm tội nào dính lên người cậu."

"Dĩ nhiên, nếu cậu không dám đối đầu với câu lạc bộ Huyết Tinh, vậy tôi sẽ ngăn sát thủ lại một lúc, cậu muốn chuồn thì chuồn lẹ đi." Cuối cùng, anh ta bồi thêm một câu.

Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn đối phương, bỗng nhiên hỏi: "Vì sao anh muốn ngăn sát thủ giúp tôi? Thật sự chỉ đơn giản vì đầu tư thôi sao?"

Trương Anh Hào nhún nhún vai, nói: "Cái câu lạc bộ Huyết Tinh này, chỉ cần đưa tiền là sẽ giết người, thuần tuý coi việc chém giết hành hạ là thú vui, hoàn toàn mâu thuẫn với lí tưởng kinh doanh của bọn tôi."

"Xem ra là tranh chấp trong làm ăn." Cố Thanh Sơn nói.

"Gần như vậy, đồng hành là oan gia, tôi rất thích đi chắn đường làm ăn của đối thủ." Trương Anh Hào nói.

"Cho nên anh mới tới giúp tôi?"

"Còn một nguyên nhân khác, ừm, một vài cách làm của Liên Bang hiện giờ thực ra là đang tự huỷ hoại căn cơ." Trương Anh Hào do dự một hồi, cuối cùng nói: "Mọi người đều nói Đế quốc Phục Hy bảo thủ, nhưng họ luôn có hệ thống đào tạo hoàn chỉnh dành cho mỗi một người có sở trường riêng. Trong khi Cửu phủ bọn tôi thì lại luôn sợ hãi tiến bộ."

"Sợ?" Cố Thanh Sơn lặp lại.

"Đúng vậy, sợ những kỹ thuật đột phá ấy sẽ mang tới sự đổi mới trong xã hội." Trương Anh Hào thẳng thắn nói ra: "Bọn họ kết thúc kỹ thuật phân phối gien, chỉ vì sợ càng ngày càng nhiều người biến thành Võ giả tinh cấp. Bọn họ rút lui khỏi kế hoạch nghiên cứu vũ trụ Quốc tế, nói là quái vật ngoài đó căn bản không thể đối địch, nhưng thật ra là bởi kinh phí phải chi ra khiến bọn họ nhức nhối. Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng chủ động tìm hiểu lực lượng thần bí học của Thánh quốc, cho tới bây giờ chưa từng quan tâm đến cách mạng vũ khí cho chức nghiệp giả tại Đế quốc Phục Hy."

Trương Anh Hào châm chọc cười một tiếng, tiếp tục: "Bọn họ đều già rồi."

"Con người anh cũng thật thú vị, tôi bắt đầu có chút động tâm rồi đấy." Cố Thanh Sơn lần đầu tiên nghiêm túc nói.

Trương Anh Hào không ngờ thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, nên cũng trở nên nghiêm túc theo. Anh ta gật gật đầu, nghiêm mặt đáp: "Vì để biểu đạt thêm thành ý, tôi có thể nói cho cậu biết, người tới giết cậu là ngài Sài Lang của câu lạc bộ Huyết Tinh, lá bài chủ chốt của bọn họ."

"Lá bài chủ chốt? Tôi có chút thụ sủng nhược kinh (*) rồi đấy." Cố Thanh Sơn khẽ cười nói.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được đánh giá cao, được sủng ái mà sinh lòng lo sợ.

"Còn nữa." Trương Anh Hào nghĩ nghĩ rồi tiếp tục: "Hình như bọn họ cũng phái người đi đến Đại học Thủ Đô, muốn hạ thủ với bạn của cậu là Tô Tuyết Nhi của Tô phủ."

Câu này vừa dứt, Trương Anh Hào cảm giác được lông tơ ở sau lưng mình đều dựng lên. Bởi chàng trai ở trước mắt anh ta, một giây trước vẫn là con người vô hại khẽ mỉm cười, một giây sau cả người đã toả ra sát ý ngập trời.

Sát ý tới rất nhanh mà đi cũng nhanh. Trong chớp nhoáng, tất cả sát ý đã biến mất. Trên mặt chàng trai ấy chẳng hề có bất cứ một biểu cảm nào, cả người như đông cứng lại.

Trương Anh Hào lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, cố gắng lắm mới tránh thoát khỏi loại trạng thái này.

Sao lại như vậy!

Tâm tư phải sâu đến mức nào mới có thể cất dấu sát ý hoàn mỹ như thế, khiến người ta chẳng thể cảm nhận được dù chỉ là một chút, quả thực là một người vô cùng hiếm có.

Sát ý của thiếu niên này quá chân thực, có điều tuy hiện rõ trên gương mặt nhưng không thể tìm ra bất kỳ vết tích nào. Sát ý kiểu này khiến người ta không dám nảy ra ý tưởng chống lại, ngay cả bản thân Trương Anh Hào cũng suýt thì lùi bước.

Đúng lúc ấy, bên ngoài tấm cửa sổ trong suốt bằng kiếng kéo từ trần đến sàn nhà, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đứng lơ lửng trên không, nhẹ nhàng gõ vào mặt kiếng.

Nơi này chính là tầng mười lăm, chẳng ai biết được gã xuất hiện kiểu gì. Mà điều càng kỳ dị hơn là, chỉ sau vài lần gõ, cả tấm thuỷ tinh đã biến mất không thấy đâu.

"A, xin lỗi, tôi tới chậm." Người đàn ông trẻ tuổi lễ phép nói xin lỗi.

Gã đi vào, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Chặn đường làm ăn của đối thủ dường như không có hiệu quả, ngài Cố Thanh Sơn, đến lúc của ngài rồi."

Ở bên này, chỉ thấy Cố Thanh Sơn lật tay một cái, lập tức có một thanh trường kiếm hiện ra từ hư không, bị hắn nắm trong tay.

Cố Thanh Sơn giơ Địa kiếm lên, chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi: "Mày là Sài Lang?"

"Phải, tao đến để lấy mạng mày đây." Người đàn ông trẻ tuổi nhếch môi, cười nói.

Gã không ngờ rằng đây là câu nói cuối cùng của gã trên thế giới này.

...

Khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do là khách sạn tốt nhất trong Thủ đô, mỗi một căn phòng của nó đều có cửa kiếng rất lớn, để cho khách nhân có thể thuận tiện ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp ở Thủ đô.

Nhưng mà giờ khắc này, trong một căn phòng nào đó trên tầng mười lăm, cửa sổ kiếng ấy đột nhiên biến mất, một gã đàn ông trẻ tuổi từ giữa không trung đi vào.