Đại hán da đen này nghĩ nghĩ liền dựng thẳng một ngón tay lên.
Trên ngón tay gã là một luồng ánh sáng xanh lục vô tận không ngừng phun trào.
Cố Thanh Sơn lập tức nhận ra được khí tức của luồng ánh sáng xanh này.
Đây chính là khí tức giống y như khí tức ẩn chứa trong cây đại thụ hắn gặp trong sa mạc.
Cố Thanh Sơn nhìn sang tiểu hài bên cạnh đại hán.
Tiểu hài đang nhìn chằm chằm hắn, không ngừng chảy nước bọt.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, cười khổ một tiếng, hoàn toàn hiểu ra.
Hóa ra đứa nhỏ này chính là bò cạp đen nhỏ, đại hán màu đen này chắc hẳn là chồng của Nữ hoàng Hạt Ma.
Vậy chắc chắn gã không phải cây cối gì, thân phận của gã đã rất rõ ràng.
“Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp các người ở đây.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng ta cũng thế, không ngờ trình độ chiến đấu của cậu không tệ, trực giác cũng lợi hại như vậy.” Đại hán da đen nói.
Trực giác?
Đây là ý gì?
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi thì nhân viên công tác đã hoàn thành đăng ký.
Nữ hoàng Hạt Ma cau mày, cực kỳ không tình nguyện lấy vài đồng xu ra thanh toán.
“Bốn vị, mời đi theo ta.” Gã cười nói.
Mấy người liền dừng trò chuyện, theo nhân viên công tác đi qua một sảnh chờ lớn rồi đi đến một chiếc phi thuyền loại nhỏ.
Đây quả là một chiếc thuyền, trông hơi giống thuyền buồm của Hiệp hội Tháp Cao.
“Phi thuyền ma pháp trắc, ừm, không tệ, so với phi thuyền của kỹ thuật trắc vẫn ổn hơn nhiều.” Nữ hoàng Hạt Ma hài lòng nói.
Bốn người lên thuyền.
Trong phi thuyền thiết kế mỗi toa gồm bốn chỗ ngồi.
Nhân viên công tác dẫn bọn họ đến trước cửa phòng cuối cùng, nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Bên trong không có một ai, nhưng lại có một cái bàn, bốn cái ghế, chỗ ngồi đều tương đối rộng rãi.
Trên mặt bàn bày biện các loại trái cây điểm tâm, còn có bốn chén trà nóng hổi.
Một cửa sổ sát đất bằng gương cực lớn có tầm nhìn rất tốt có thể giúp người ta nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài từ trong phi thuyền.
Nhân viên công tác dẫn bốn người vào xong cười nói: “Còn vài phút nữa là thuyền xuất phát, chúc các vị lên đường vui vẻ.”
Gã đang định hành lễ thì thân hình đột nhiên dừng lại.
Nữ hoàng Hạt Ma, chồng và con của nàng cùng Cố Thanh Sơn đều dừng lại một hơi thở.
Chớp mắt tiếp theo.
Ầm!
Sâu dưới lòng đất đột nhiên truyền đến một âm thanh chấn động cực lớn.
Chấn động khe khẽ truyền ra từ bầu trời chợ đen, từ trong không khí đã có thể giúp mọi người đoán được biên độ của chấn động.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán... hắn đã biết tình hình thực tế.
Cả nhà Hạt Ma lo lắng nhìn nhau.
“Thứ kia sắp ra ngoài rồi, ba, thứ kia sắp ra ngoài rồi!” Tiểu nam hài ôm cánh tay đại hán, mặt đầy sợ hãi nói.
“Không sao, không sao, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây thôi.”
Đại dán da đen vội vàng an ủi con trai của mình.
Rõ ràng nhân viên công tác cũng giật nảy mình, hành lễ với mấy người một chút rồi vội vàng lui khỏi toa thuyền.
Cánh cửa sau lưng gã đóng lại.
Không khí ngưng đọng mấy hơi thở.
Mấy người giữ im lặng cảm nhận sự giãy dụa và chấn động kia của mặt đất.
Cả thế giới Lưu Sa đều đang chấn động, dị trạng đến mức độ này mà nói là động đất thì chẳng ai tin.
“Còn mấy phút sẽ cất cánh?” Nữ hoàng Hạt Ma đột nhiên hỏi Cố Thanh Sơn.
“Nửa phút.” Cố Thanh Sơn nói.
“May là chúng ta sắp rời khỏi đây rồi.” Đại hán da đen thở dài nói.
“Chờ một chút, ta có một vấn đề... Cả đại sảnh mấy ngàn người, sao các người vừa xuất hiện đã nhận ra ta, làm sao làm được như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại hán cười nói: “Châm của ta vẫn ở chỗ ngươi, nhưng trước giờ ngươi chưa dùng đến nó.”
“Thì ra là thế.”
Đại hán hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật ngươi có thể yên tâm dùng nó.”
Cố Thanh Sơn lúng túng nói: “Kỳ thật ta không hề động nó là bởi vì ta không biết dùng như thế nào.”
Lúc này cánh cửa toa thuyền đã đóng lại, không có ai khác, gã liền biến thành bộ dạng vốn có của mình.
Đại hán nhếch miệng cười nói: “Mang theo gai của ta, trong sa mạc sẽ không có bất kỳ quái vật làm khó dễ ngươi, mặt khác, kẻ địch bị nó đâm trúng chắc chắn sẽ phải chết… Tin ta đi, độc của ta rất khó giải.”
“Đã rõ, đa tạ các hạ.” Cố Thanh Sơn gật đầu cảm ơn.
Nữ hoàng Hạt Ma đột nhiên vươn tay về phía Cố Thanh Sơn.
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi giết người áo đen kia, người gặp có phần.” Nữ hoàng Hạt Ma nói.
“Lúc ấy bà không ở đó, sao lại có thể nhìn thấy được vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta không quan tâm, ta đã âm thầm bỏ không ít công sức giúp các ngươi.” Nữ hoàng Hạt Ma vẫn đưa tay ra nói.
Cố Thanh Sơn liền bật cười.
Cường giả thế này tuyệt đối sẽ không nói dối vì chút chuyện nhỏ này.
Lúc chiến đấu Cố Thanh Sơn cũng phát hiện, đối phương căn bản không có sát ý với mình.
“Nhưng có một vấn đề, cái túi này ta mở không ra.” Cố Thanh Sơn thành thật nói.
“Yên tâm, cả chợ đen không ai có thể mở được túi tư tàng cá nhân của hắn đâu, nhưng chồng ta thì có thể.” Nữ hoàng Hạt Ma ngạo nghễ nói.
Đại hán mặt đen hơi ngượng ngùng cười cười.
Vợ gã lập tức trừng mắt liếc gã một cái.
“Ý của bà là?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chúng ta giúp ngươi mở ra, đồ vật bên trong chia năm năm.” Nữ hoàng Hạt Ma nói.
“Với thực lực của hai vị còn để ý chút tiền này sao?” Cố Thanh Sơn khó hiểu nói.
Nữ hoàng Hạt Ma sầu lo nói: “Sau khi rời bỏ quê hương, chắc chắn chỗ nào cũng cần đến tiền. Tương lai con còn cần phải được nhận giáo dục tốt, dinh dưỡng cũng cần, tất cả chi phí căn bản không thể nào thiếu được, đến lúc đó xài tiền như nước, cho nên bây giờ có thể kiếm thêm chút nào hay chút đó.”
“Có lý, chúng ta sẽ chia tiền.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Hắn không chút do dự lấy cái túi màu đen kia ra ném cho đối phương.
Nữ hoàng Hạt Ma lại ném cho đại hán mặt đen.
Đại hán nhận cái túi nhỏ, đặt trong tay ước lượng, bỗng nhiên duỗi ra một ngón tay điểm một cái vào miệng túi.
Soạt!
Một tiếng động nhỏ vang lên, miệng túi mở ra.
Đại hán nhấc cái túi lên định đưa cho Cố Thanh Sơn.
Nữ hoàng Hạt Ma trừng mắt liếc gã một cái.
Đại hán liền hậm hực thả cái túi lại trên bàn.
“Không sao, đồ trong túi này các người chọn trước đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hào phóng như vậy sao?” Nữ hoàng Hạt Ma cười nói.
“Ừm, dù sao ta cũng là đàn ông độc thân, không có áp lực sinh hoạt lớn như các người cho nên các người chọn trước đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Nụ cười của Nữ hoàng Hạt Ma liền chân thành hơn rất nhiều.
Tiểu tử này cũng không biết trong túi có cái gì, mà mình lại có thể lấy trước, vậy mình lấy thêm một chút há chẳng phải tùy ý mình sao?
Nếu đối phương đã nói như vậy, nàng chẳng cần phải vội vã chọn đồ, như vậy thì quá mất phong độ.
Bà ta dứt khoát nói: “Ta nhìn cảnh giới của ngươi, trong tu hành giả có lẽ là cảnh giới Thiên Kiếp hậu kỳ, đồng thời đã sắp đột phá rồi.”