Thẩm Ương nhân cơ hội này đánh hết tất cả khớp xương trên người hắn ta thành phấn vụn.
Một cước cuối cùng.
Rầm!
Triệu Khoan bị đánh bay ra ngoài.
Thẩm Ương biến mất khỏi chỗ cũ, hắn bắt lấy Triệu Khoan ở một nơi cực xa trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, kéo hắn ta trở lại, vất lên phi thuyền.
Lúc này Triệu Khoan đã hoàn toàn không có sức phản kháng.
Hắn ta phun ra một ngụm máu, luôn miệng nói: “Thẩm Ương! Đệ đang khi sư diệt tổ!”
“Không sai, sư tôn đã chỉ định ta là cung chủ đời tiếp theo của thiên cung. Nhưng đệ lại nhân lúc ta không kịp chuẩn bị, đánh lén, hãm hại ta. Lẽ nào đệ muốn làm cung chủ sao?” Triệu Khoan quát hỏi.
Cố Thanh Sơn chầm chậm ngồi xổm trước mặt hắn ta, lắc đầu, nói: “Người khi sư diệt tổ, thực ra là huynh đúng mới đúng.”
Triệu Khoan phẫn nộ, quát lên: “Thối lắm! Triệu Khoan ta từ trước tới nay đều là người trung thành tuyệt đối với tông môn, tuyệt đối không hai lòng. Đệ đừng có ở đây mà ngậm máu phun người.”
Cố Thanh Sơn cười cười, nhẹ giọng nói: “Vậy ta hỏi huynh, sư tôn rõ ràng đã dặn chúng ta phải chia nhau ra mà đi. Vì lý do an toàn, sau khi hạ giới cũng phải cắt đứt liên lạc với nhau, vậy cớ sao huynh phải đưa cho ta ngọc giản để liên lạc?”
Triệu Khoan khựng lại.,
Cố Thanh Sơn lại nói: “Lùi lại một bước mà nói, nếu như huynh và ta đi hướng giống nhau thì tại sao tông môn lại phải sắp xếp đến ba cái phi thuyền riêng biệt chứ? Đây không phải là làm điều thừa thãi sao?”
Hắn thở dài, nói: “Hoàng sư huynh là người thành thật, trung hậu. Khi đột nhiên gặp biến cố lớn tâm thần sẽ bị chấn động, lại thấy huynh, thân là sư huynh thế nên nhất thời không quan sát, mới bị huynh làm hại.”
“Triệu Khoan ơi là Triệu Khoan! Huynh thấy ta cũng giống Hoàng sư huynh, rất dễ bị lừa sao?”
Triệu Khoan nhìn Thẩm Ương, há há miệng nhưng không nói được lời nào.
Trên phi thuyền.
Triệu Khoan bị khống chế hoàn toàn, hơi nghiêng người dựa vào mạn thuyền.
"Không định nói ra ý nghĩ của bản thân sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Khoan chỉ im lặng.
"Vậy xin phép nhé." Cố Thanh Sơn tiếc nuối nói: "Đệ không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay."
Cố Thanh Sơn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên trán Triệu Khoan.
Thuật Sưu Hồn, phát động!
Trên trán Triệu Khoan thoáng hiện lên một vệt sáng, lập tức đánh bay Cố Thanh Sơn.
Hoa văn màu vàng huyền ảo xuất hiện trên trán Triệu Khoan, một luồng khí tức uy nghiêm nhàn nhạt phát ra từ trong kim quang.
Đây là thần văn!
Triệu Khoan phun ra một ngụm máu lớn, cất tiếng cười to nói: "Thẩm Ương, ngươi muốn lục soát linh hồn ta sao? Nằm mơ đi."
Cố Thanh Sơn biến sắc, quát nhỏ: "Thì ra ngươi đã đầu phục thần linh! Ngươi đã là người đứng đầu ở tông môn, là chưởng môn nhiệm kỳ kế tiếp, vì sao phải làm như vậy!"
Triệu Khoan dùng giọng căm hận nói: "Chưởng môn cái chó má! Sư tôn chỉ muốn ta tiếp lửa thay tông môn, ông ta là muốn ta ngày đêm lo liệu cho tông môn."
Đột nhiên gã gào lên: "Thậm chí ngay cả phương pháp Kiếm Tiên ông ta cũng không truyền cho ta, ngay cả phương pháp Kiếm Tiên cũng không truyền cho ta đó!"
"Thẩm Ương, ngươi có thể hiểu rõ tâm tình của ta không? Mỗi khi nhìn các Kiếm Tiên khác khống chế phi kiếm, mà ta chỉ có thể cầm trường kiếm chiến đấu, trong khi bản thân ta lại là đại đệ tử thân truyền của tông chủ. Tất cả mọi người đều nhìn ta nhưng ta lại phải duy trì vẻ mặt ôn hòa, ngươi không thể hiểu được loại tâm tình này đâu!"
Cố Thanh Sơn ngây ra một lúc, chậm rãi giải thích: "Muốn trở thành Kiếm Tiên phải tìm được con đường của mình, không một ai khác có thể dạy được, bởi vì mỗi người có một con đường riêng. Lẽ nào chuyện này ngươi cũng không hiểu?"
Triệu Khoan nói: "Ta hiểu, ta đương nhiên hiểu. Nhưng đã ba mươi năm, Thẩm Ương, đã ba mươi năm rồi, tu vi ta không ngừng tăng cao vượt qua tất cả các đệ tử nhưng vẫn luôn không thể trở thành Kiếm Tiên. Ngươi có hiểu rõ cảm giác này không?"
"Ta hiểu chứ." Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Khoan lạc giọng nói: "Ngươi không hiểu!"
"Người khác đều nói Triệu Khoan ta ngày ngày bận rộn việc của tông môn cho nên chậm trễ việc tu hành. Nhưng bọn hắn không hề biết ta tu hành liều mạng cỡ nào."
...
"Nhưng vẫn luôn không được! Thực sự không được! Ta đã thử qua vô số lần, làm thế nào cũng không thể dùng tâm khống chế kiếm, thậm chí vì thế mà hủy đi thanh kiếm vốn có của ta. Bây giờ ta đã đổi thanh kiếm mới nhưng vẫn không được!"
"Hủy kiếm..."
Cố Thanh Sơn nghe vậy thì chau mày.
Triệu Khoan nói: "Thẩm Ương, ta là kiếm tu, con đường kiếm tu cực kỳ bài xích những con đường khác, cho nên ta không thể nào tu tập những pháp môn khác. Ngươi có biết ta muốn chết bao nhiêu lần rồi không?"
Gã đột nhiên nở nụ cười, vết máu trên mặt nứt ra vài tia máu nhỏ, nhìn bộ dạng vừa dữ tợn vừa điên cuồng.
"Về sau ta thực sự không thể chịu nổi loại cuộc sống này nữa, nên ta lén lút chạy đi cầu thần linh. Ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra?"
"Toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản, vượt xa tượng tưởng của ta, ta lập tức học được thuật Khống Kiếm!"
Cố Thanh Sơn tiếp lời: "Cho nên ngươi đầu phục thần linh."
"Đúng vậy, tông môn gì gì đó ta không thèm quan tâm. Hiện tại ta nghe lời thần, hôm nay ngoại trừ diệt đi toàn bộ Hoang Vân Thiên Cung, những đệ tử lúc trước, Hoàng Chiến, ngươi và con gái của tông chủ, không một ai có thể chạy thoát!"
Cố Thanh Sơn lo lắng vội hỏi: "Những đệ tử lúc trước? Ngươi làm gì rồi?"
Trên mặt Triệu Khoan lộ ra vẻ đắc ý: "Ta là đại sư huynh của tông môn, rất nhiều chuyện đều phải do ta quyết định. Ngươi có thể đại khái đoán xem ta sắp xếp chuyện này như thế nào?"
Cố Thanh Sơn nhìn gã, trong lòng có phần thương cảm.
Thực lực của thế giới tu hành đời sau thực sự càng ngày càng thấp, ngay cả loại chuyện mở thế giới cũng không biết, cho nên khi chiến đấu với yêu ma vẫn nằm ở trạng thái bị nghiền ép.
Giá như trong những đệ tử Thiên Giới này có người có thể trốn khỏi một kiếp này, thì thế giới tu hành đời sau tuyệt sẽ không phải kết quả như vậy.
Xem ra trong chuyện này, Thẩm Ương chân chính cho dù có vớt được một mạng thì cũng không thể tồn tại được bao lâu.
Nếu không... Võ đạo của y nhất định có thể truyền thừa tiếp.
Triệu Khoan cố ý cảm khái nói: "Chờ đi! Thần linh phái rất nhiều thủ hạ truy sát những đệ tử kia, không ai trong số bọn họ có thể chạy thoát đâu."
"Thẩm Ương, ta đã nộp Địa Kiếm rồi, thần linh rất vui mừng nên ban cho sinh mệnh ta một sức mạnh che chở. Cho dù ta có chết ở chỗ này thì linh hồn cũng sẽ trở về với thần linh. Không thể không nói, mọi thứ ngươi làm đều uổng phí thời gian mà thôi."
Cố Thanh Sơn nhìn gã, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác.
"Cũng chưa chắc."
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Hắn lấy ra một cây pháp trượng từ trong hư không.
Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.
Hắn nâng cao pháp trượng.
Chỉ xuống.
Trong chớp mắt.
Triệu Khoan bị pháp trượng xuyên thẳng qua, cả người điên cuồng co quắp giãy dụa trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn đè chặt pháp trượng lại.
Máu.
Không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Giọng nói Cố Thanh Sơn chợt lạnh lẽo, hạ thật thấp nói: "Ngươi cảm thấy không? Sự đau đớn của mọi người khi bị phản bội."
"Đừng dùng chiêu này." Triệu Khoan thở dốc nói: "Chờ sau khi ta sống lại, ta sẽ cầu xin thần linh thu lại linh hồn của ngươi, vĩnh viễn dằn vặt ngươi!"
Cố Thanh Sơn không đáp lại.
Hắn thở dài nói: "Triệu Khoan, nể tình ngươi sắp chết, ta nói thêm với ngươi hai câu."
"Kỳ thực thứ mà ngươi theo đuổi không phải là kiếm thuật, mà là trở thành Kiếm Tiên, sau đó sức mạnh của kiếm sẽ mang lại quyền lợi và danh tiếng cho ngươi."
"Nếu như ngươi thực sự chuyên tâm truy cầu kiếm thuật, thì sẽ không bao giờ bẻ gãy kiếm của mình, càng không tới cầu xin sức mạnh của thần linh."
"Kiếm tu sẽ không theo đuổi sức mạnh bên ngoài như vậy."
"Sức mạnh của kiếm phải đến từ trong nội tâm ngươi, nó chỉ có thể được châm lửa bằng chính ý chí của ngươi."
Triệu Khoan nghe xong thì ho ra một búng máu, thở hổn hển miễn cưỡng nói: "Ngươi... cũng... xứng... dạy... dỗ... ta?"