Ông đột nhiên bật cười: "Còn những bàn tán kia, haizz đều vẫn là một đám con nít sẽ không có ảnh hưởng gì đối với ngọn núi cao nhất, các ngươi cũng không cần phải quá để trong lòng."
Nói xong, cung chủ Hoang Vân phất tay áo biến mất khỏi chủ điện.
Mấy vị phong chủ nhìn nhau.
"Cung chủ cũng không thể khiến tiểu tử kia đi ra đánh một trận." Phong chủ Linh Ứng ngạc nhiên nói.
Phong chủ Cổ Hà lắc đầu nói: "Theo ta ấy, cung chủ là quá cưng chiều tên đệ tử này của ngài ấy rồi. Kỳ thực nên đi ra tiếp xúc nhiều với bạn cùng lứa tuổi một chút, thi đấu giao lưu tình cảm thì mọi người mới có thể tán thành địa vị của tiểu tử kia."
Mấy vị phong chủ khác tràn đầy đồng cảm gật đầu.
"Ngươi cho rằng chưa từng có chuyện đó sao." Phong chủ Diệu Âm - Lạc Băng Ly nói: "Ta phụ trách giám sát tình huống tông môn, từng thấy Cố Thanh Sơn ra vào núi Thương Hạc mấy lần, lúc đó có vài đệ tử chạy đuổi theo muốn luận bàn với hắn chút... đều bị từ chối."
Các phong chủ đều sửng sốt.
Từ chối.
Đọ sức giữa các đệ tử trừ phi vì tu vi đôi bên chênh lệch quá lớn, nếu không sẽ không ai từ chối.
Nếu có một người từ chối đọ sức thì sẽ bị người khác cho là khiếp sợ.
Hơn nữa loại chiến đấu này chính là thời khắc giúp cường giả nổi tiếng.
Tiếp tục suy nghĩ, nhóm phong chủ không khỏi nhíu mày.
Tiểu tử kia chính là vị đệ tử đầu tiên mà tông chủ thu nhận, thân phận thực sự chính là đại đệ tử của tông môn.
Cho dù thực lực nhân phẩm như thế nào chỉ cần tiểu tử kia ngồi ở vị trí đó thì sẽ đại diện cho tất cả đệ tử của tông môn.
Thân phận như vậy cho dù tu vi không tốt cũng nên sớm đi theo cung chủ, tham gia xử lý các loại sự vụ để rèn đúc năng lực công việc cũng như tích lũy danh vọng.
Thế nhưng từ sau khi nhập môn, tiểu tử kia gần như chưa từng xuất hiện lại.
Mọi người đều biết, mấy lần xuất hiện của hắn đều là đi tới kho điển tịch trên núi Thương Hạc ngây người rất lâu.
Dựa theo ghi chép của kho điển tịch, quả thực hắn cũng mượn đi không ít ngọc giản điển tịch về linh thực và pháp trận.
Hắn dùng ngọc điệp của tông chủ cho nên không ai có thể ngăn hắn.
Nhưng thân là một đệ tử mới gia nhập tông môn, không cố gắng tu hành kiếm thuật mà lại phân tâm đi làm những chuyện khác như vậy, thực sự có thể sao.
Cung chủ quá dung túng hắn rồi.
Phong chủ Linh Ứng trầm ngâm nói: "Xem ra chúng ta vẫn nên tìm một cơ hội khuyên bảo cung chủ. Dù sao hắn cũng là đệ tử đại diện cho bộ mặt của tông môn, cũng đại diện cho thái độ bồi dưỡng của tông môn đối với các đệ tử."
"Đúng vậy."
"Đúng là nên như thế."
"Lần sau chúng ta lại nói với cung chủ."
Mấy vị phong chủ khác đều đồng ý nói.
Ngọn núi cao nhất, Hoang Vân.
Cung chủ Hoang Vân - Tạ Cô Hồng đã trở về.
Ông đi trên đường đá nhỏ thông lên đỉnh núi.
Làm như vậy sẽ giúp ông được thả lỏng.
Sau mỗi lần nghị sự ông đều thích đi như vậy một lát.
Bỗng nhiên ông ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hoa tuyết lả tả bay xuống.
Lại là một cái cuối năm.
Nhưng lại không phải là một năm thả lỏng.
Trên tiền tuyến, quái vật Hoang Cổ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, thậm chí xuất hiện những thứ hầu như không có cách nào chống lại.
Ngay cả thần linh cũng có chút sợ hãi đối với quái vật kia.
Tuy lời này không thể nói công khai, nhưng Tạ Cô Hồng tin tưởng mấy vị tu sĩ đứng đầu đều đã phát hiện ra.
Trận chiến đấu đó vô cùng thảm khốc.
Liên tiếp chết trận gần mười vị đại tu sĩ, nhân tộc gần như là dùng phương thức thịt đè người ra sức chém giết, cuối cùng mới giết chết được quái vật kia.
Không sai, nhân tộc càng ngày càng mạnh lên.
Nhưng nguy cơ đã âm thầm mở rộng.
Tạ Cô Hồng thở dài.
Chiến sự tiền tuyến, thần linh thúc giục, các mục sự vụ trong tông môn, mỗi một việc đều cần ông tập trung tinh lực đối mặt.
Ông vươn tay, nhận một bông hoa tuyết.
Đến lúc nào đó, mình cũng sẽ chết trận ở tiền tuyến.
Đột nhiên, ông nhớ tới lúc nghị sự hôm nay các vị phong chủ nhắc tới chuyện kia.
"Thanh Sơn."
Tạ Cô Hồng thì thào một tiếng, sau đó biến mất tại chỗ.
Sâu trong ngọn núi cao nhất, Hoang Vân.
Kiếm Uyên.
Toàn bộ kiếm điển mà tông môn cất giữ đều tập trung ở đây.
Một thiếu niên đang ngồi giống như một ngọn núi trong biển ngọc giản, thuận tay nắm một ngọc giản lẳng lặng cảm ngộ sự ảo diệu trong đó.
Đó là Cố Thanh Sơn.
Toàn thân hắn bắt đầu tiến vào trạng thái quên mình.
Trong hư không đối diện hắn, Tạ Cô Hồng hiện thân.
Đầu tiên Tạ Cô Hồng chờ trong chốc lát, thấy Cố Thanh Sơn không có chút động tĩnh nào lúc này mới bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng.
Cố Thanh Sơn lập tức cảm giác được.
Hắn mở mắt ra.
"Sư tôn tới." Hắn đứng lên ôm quyền nói.
"Ừ, gần đây tu hành thế nào rồi?" Tạ Cô Hồng hỏi.
"Mọi chuyện đều tốt ạ." Cố Thanh Sơn đáp.
Tạ Cô Hồng thử thăm dò nói: "Vi sư chợt nhớ tới một chuyện, con đã vào tông môn năm năm rồi nhưng hình như chưa từng luận bàn với người khác bao giờ."
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Tạ Cô Hồng hỏi: "Vì sao không giao thủ với người khác."
Cố Thanh Sơn khó hiểu đáp: "Các tiền bối tu vi quá cao, dựa vào thực lực của con hiện giờ hoàn toàn không đánh lại ạ."
Tạ Cô Hồng nói: "Vi sư nói người cùng thế hệ."
Cố Thanh Sơn nói: "Vậy thì quá không ý nghĩa, dù sao thiên đạo còn chưa lên tiếng, chuyện này chứng minh con là thứ nhất, cho nên đánh nhau với bọn họ chỉ là lãng phí thời gian."
Tạ Cô Hồng câm nín.
Tiểu tử này từng lập một lời thề với thiên đạo, ngày nào đó không còn là kiếm tu đệ nhất thì sẽ phải lập tức phế bỏ tu vi, rời khỏi môn phái.
Mà hiện giờ hắn vẫn có thể ngây ngốc ở nơi đây.
Ngay cả thiên đạo cũng đã chứng minh thực lực của hắn.
Tạ Cô Hồng ho nhẹ một tiếng: "Vậy đại bỉ năm nay con suy nghĩ rồi tham gia đi."
Cố Thanh Sơn chần chờ nói: "Sư phụ, con lên có khi nào đả kích người ta quá không."
Lông mày Tạ Cô Hồng bắt đầu nhíu lại.
Tiểu tử này.
Tạ Cô Hồng đứng yên nhưng lại có bảy thanh trường kiếm liên tiếp trôi nổi sau lưng ông.
Tạ Cô Hồng lấy ra một thanh kiếm.
"Đến, để vi sư xem thử, con làm đại đệ tử của kiếm tu đệ nhất rốt cuộc đã tới tình trạng nào rồi."
"Dạ, thỉnh sư tôn chỉ điểm."
Cố Thanh Sơn cũng lấy ra một thanh kiếm.
Hắn không hành lễ mà thân hình lập tức lóe lên lao tới.
Có thể được kiếm tu chống đỡ được nửa chiêu của thần linh chỉ điểm, Cố Thanh Sơn đã sớm không thể chờ được.
Ra tay chính là giết.
Trường kiếm một phân thành hai, lại chia thành sáu, chỉ thoáng một cái đã hóa thành ba mươi sáu kiếm, tất cả hóa thành mũi nhọn chém thẳng về phía Tạ Cô Hồng.
Cố Thanh Sơn mang tất cả sự tuyệt diệu của kiếm thuật mà hắn học được trong vòng năm năm hòa làm một thể với Bí Kiếm của bản thân mình, hơn nữa còn có tất cả kinh nghiệm chém giết của bản thân, toàn lực ứng phó mà đâm ra một kiếm này.
Mắt Tạ Cô Hồng sáng rực lên.
"Mới năm năm." Ông lầm bầm.
Trường kiếm quơ múa.
Đinh đinh leng keng.
Ông hời hợt quơ trường kiếm, tất cả kiếm quang bị đánh bay.
"Chết."
Cố Thanh Sơn chợt xuất hiện trước mặt ông, trường kiếm trong tay lập tức khiến nửa người hắn biến mất không thấy tung tích.
Một kiếm này quả thực đã nhanh tới không nhìn thấy mũi kiếm rồi.
Keng!
Một tiếng vang dội.
Cả người Cố Thanh Sơn bị kiếm quang đánh bay.
Hắn lộn mấy vòng trong hư không rồi đứng vững lại cách đó mười trượng.
"Được rồi."
Tạ Cô Hồng buông kiếm trong tay.
Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là hậm hực thu kiếm.
Hắn còn muốn đánh.
Nhưng sư tôn đã thu kiếm thì chính là ngừng đánh.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía bảy thanh kiếm phía sau Tạ Cô Hồng, chăm chú hỏi: "Sư phụ, có phải người đã vượt xa cảnh giới Kiếm Tiên không?"
Tạ Cô Hồng gật đầu.
Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi: "Nhưng vì gì mà người chỉ có bảy thanh phi kiếm. Lẽ ra dựa vào thực lực của người mà dùng tâm khống kiếm thì mấy trăm thanh kiếm cũng không phải nói suông."
Tạ Cô Hồng nói: "Ngày xưa lúc ta đại thành Kiếm Tiên, trên người mang theo 1954 thanh kiếm, nhưng khi ta vượt khỏi cảnh giới Kiếm Tiên cho tới bây giờ ta chỉ dùng bảy thanh phi kiếm."
"Vì sao ạ?"
"Bởi vì thời điểm con có thể phóng thích toàn bộ uy áp của phi kiếm thì sẽ bắt đầu suy nghĩ việc làm thế nào thu liễm uy lực của nó."