Mặt Ninh Nguyệt Thiền mang ý cười, mắt hạnh ôn nhu như nước. Chẳng qua là nàng lẳng lặng đứng ở chỗ này lại khiến vô số tu sĩ thần hồn điên đảo.
Nơi xa, Lý Trường An quay đầu, cắn răng nghiến lợi nhìn tình cảnh này, ánh mắt biến thành âm u lạnh lẽo. Thời khắc này, gã cũng đâu khác biệt gì so với những nam tu sĩ kia.
Cố Thanh Sơn đáp: “Sư phụ và các sư huynh rất tốt với ta, à, sư muội đối xử với ta cũng không tệ.” Hắn lôi Tú Tú ra, nói với Ninh Nguyệt Thiền: “Đây là tiểu sư muội của ta. Tú Tú, mau chào Thánh nữ đi!”
Ánh mắt Ninh Nguyệt Thiền dịu dàng, xoa lên đầu Tú Tú, nói: “Xưng hô xa lạ như thế làm gì? Cứ gọi là tỷ tỷ đi!”
Tú Tú nhìn tam sư huynh rồi lại nhìn Ninh Nguyệt Thiền, e dè nói: “Tỷ tỷ.”
Ninh Nguyệt Thiền cực kỳ vui mừng nắm tay Tú Tú, lấy ra một cái túi xinh xắn, ấn vào tay cô bé.
“Đây là quà gặp mặt, muội muội cầm đi!”
“Túi Linh Thú? Bên trong là gì đó?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền đáp: “Xích Cảnh Bạch Hạc.”
Tú Tú khẽ reo lên một tiếng, ôm lấy Ninh Nguyệt Thiền nói: “Đa tạ tỷ tỷ!” Nàng vốn không có tính giả vờ giả vịt, lần này bộc lộ tình cảm chân thành càng khiến cho Ninh Nguyệt Thiền yêu thích.
Ninh Nguyệt Thiền lại lấy một cái túi Trữ Vật nhỏ nhắn xinh xắn đưa cho Tú Tú, nói: “Chính tỷ làm đấy, muội giữ mà dùng!”
“Thật là đẹp!” Tú Tú cầm lấy túi Trữ Vật ngửi ngửi, lộ ra nụ cười nói: “Lại thơm nữa.”
Ninh Nguyệt Thiền nắm tay Tú Tú, dịch người một chút, giới thiệu cho Cố Thanh Sơn năm nữ tu sĩ mỹ lệ sau lưng: “Liễu Thanh Nham, Vương Ngưng Hương, Đồng Tuyết, Triệu Đan, Trương Thúy Vi, đều là tỷ muội tốt của ta.”
Mấy sư muội tiến lên cùng hành lễ với Cố Thanh Sơn: “Bái kiến sư huynh.”
Ánh mắt mấy nữ tu sĩ tỏa sáng nhìn Cố Thanh Sơn. Cho tới bây giờ, Thánh nữ chưa từng chủ động trò chuyện cùng tên nam tu sĩ nào, còn tự mình dẫn người tới như vậy. Thanh niên trước mắt chính là một mình hưởng hết vinh hạnh.
Rốt cuộc hắn tốt ở chỗ nào? Không được, phải xem thật kỹ một chút.
Đám nữ tu sĩ ai nấy đều nghĩ như vậy.
Cố Thanh Sơn cười, ôm quyền nói: “Chào các sư muội, tại hạ Cố Thanh Sơn, xếp hàng thứ ba trong Bách Hoa tông.”
Đám nữ tu sĩ nghe xong, âm thầm gật đầu.
Bách Hoa tông, tông môn của Thánh nhân, xứng với sư tỷ chúng ta.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, nói: “Mời các sư muội nhận lại một ít linh căn.”
Mặc dù các nữ tu sĩ thấy hơi kỳ quái, nhưng đây là chuyện bình thường, mồm năm miệng mười đáp lời.
Cố Thanh Sơn nghe xong, vỗ túi Trữ Vật, lựa chọn ra năm chiếc thẻ ngọc.
Cố Thanh Sơn nói: “Sư muội ta cũng đã thu quà gặp mặt của cô, ta làm sư huynh, cũng không thể không bày tỏ chút tấm lòng với sư muội của cô được.”
Ninh Nguyệt Thiền cười một tiếng, lại hỏi: “Vậy huynh định đưa cho các nàng cái gì?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Ngũ Hành bí thuật.”
Vừa nói ra bốn chữ này, các tu sĩ đang chú ý tới nơi này suýt nữa ngã ngửa.
Đây chính là Ngũ Hành bí thuật đó, có thể làm thuật pháp truyền thừa trong tông môn, đời đời truyền lại nha. Cho dù là tùy tiện mang đi đấu giá cũng có thể bán được trăm nghìn đến một triệu linh thạch.
Vậy mà hắn cứ đưa ra như vậy thôi sao?
Đem đi làm quà gặp mặt như thế ư?
Bách Hoa tông, Bách Hoa tông, trời ạ, đây rốt cuộc là tông môn gì cơ chứ!
Nơi xa, chưởng giáo Thiên Cực tông vốn yên lặng không nói, giờ khắc này lại cười lên, tâm tình bỗng tốt vô cùng.
Đám tu sĩ đức cao trọng vọng khác thì nhìn nhau, đều thầm thở dài trong lòng. Chịu vậy, ai bảo tông môn của mình không có nhân vật tuyệt thế như Ninh Nguyệt Thiền.
Mấy nữ tu sĩ run rẩy tiếp nhận thẻ ngọc, có nữ tu sĩ kích động thét lên tại chỗ.
“Nào có, đều là bí thuật rất bình thường, mọi người vui là được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thật cảm tạ sư huynh!” Năm nữ tu sĩ cùng nhau thi lễ.
“Đừng khách khí, người một nhà cả.” Cố Thanh Sơn nói.
Người một nhà? Ninh Nguyệt Thiền nghe vậy mặt mũi đỏ ửng. Ngay lúc đó bỗng nhiên nhìn thấy thanh kiếm, không nhịn được bèn hỏi: “Bây giờ huynh đang luyện kiếm đấy à?”
Câu hỏi này vừa được đặt ra, các nam tu trẻ tuổi đang phiền muộn lập tức mừng rỡ như điên. Một loại cảm xúc gọi là “Cười trên nỗi đau của người khác” không ngừng mọc như cỏ dại trong lòng đám tu sĩ có mặt ở quảng trường.
Đánh hắn! Đánh hắn! Đánh hắn! Đánh hắn! Đánh hắn!
Thằng oắt con ngươi, cho ngươi đắc ý này, chừa cái tội khoe của, chừa cái tội đưa bí thuật, lần sau thì chừa hết nhé!
Thánh nữ, ra tay đi! Hung hăng đánh thằng nhóc này đi! Giống như vẫn thường dạy dỗ các Kiếm tu khác ấy! Đánh cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ là tốt nhất!
Trong lòng Cố Thanh Sơn cũng căng thẳng, nhưng giơ đầu ra cũng là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, bèn dứt khoát nói thẳng: “Hết cách rồi! Tình thế bây giờ tương đối nghiêm trọng, ta nhất định phải mau trưởng thành, mau mạnh lên. Nếu như không có thực lực, sau này ra ngoài trảm yêu trừ ma thì chết lúc nào còn không biết. Ta nhất định phải mạnh lên, đây là chuyện bắt buộc, không có lựa chọn nào khác.”
Ninh Nguyệt Thiền nghe nhưng không lên tiếng, dần dần thu nụ cười trên mặt lại.
Tú Tú nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai, chen miệng nói: “Tỷ tỷ, yêu cầu của sư tôn đối với tam sư huynh cực kỳ nghiêm khắc. Tối hôm qua còn giảng kiếm phá chiêu cùng sư huynh, luyện đến đêm khuya đó!”
Ninh Nguyệt Thiền lập tức thay đổi sắc mặt.
Tú Tú mới tám tuổi, trẻ con không biết nói dối nên sẽ không nói dối chuyện này.
Thánh nhân tự mình bồi hắn luyện tập kiếm thuật, đây là coi trọng dường nào, là vinh hạnh bực nào?
Thế gian đều biết Bách Hoa tiên tử mắt cao quá trán, thậm chí đôi khi đối địch còn chẳng muốn tự mình ra tay mà đều sai người khác làm thay, nói là sợ bẩn tay.
Dù là Ninh Nguyệt Thiền, thời khắc này cũng không nhịn được mà hâm mộ.
Nàng mà còn nghĩ như vậy thì đừng nói chi những người khác cũng đang ao ước ghen tị đến thế nào.
Chưởng giáo Thiên Cực tông đang lắng nghe ở phía xa, lần đầu tiên phải quay đầu sang đưa mắt đánh giá Cố Thanh Sơn.
Ninh Nguyệt Thiền suy nghĩ một chút, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại suy nghĩ tiếp, sau đó mới mở miệng hỏi thật khó khăn: “Thánh nhân… Đây là đang ép huynh đi lên con đường Kiếm tu sao?”
Cố Thanh Sơn đột nhiên được khai sáng, mừng rỡ cực kỳ với lý do từ trên trời rơi xuống này. Hắn thở thật dài một hơi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Ta luôn luôn ao ước tu luyện đao thuật, thế nhưng sư tôn lại bức bách ta luyện kiếm, mặc cho ta cầu khẩn thế nào cũng không cho ta cơ hội cầm đao.”
Ninh Nguyệt Thiền nghĩ đến lời Tú Tú nói, lẩm bẩm: “Quả thực luyện kiếm không phải chuyện gì tốt, nhưng ánh mắt của Thánh nhân…” Nàng lắc đầu, mặt mang vẻ đồng tình nhìn về phía Cố Thanh Sơn: “Ôi, vậy thì khổ cho huynh rồi!”
Con mẹ nó! Còn có loại kỹ thuật này à? Đám nam tu sĩ ở đây cùng kêu rên một tiếng trong lòng, gần như điên mất rồi.
Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Tú Tú cứ một mực lôi kéo Ninh Nguyệt Thiền, vô cùng cao hứng nói: “Không phải đâu tỷ tỷ, sư tôn nói nhỏ với muội là tiền đồ luyện kiếm của tam sư huynh rất rộng lớn!”
Đùng…ng…!
Một chiêu giết tất.
Ninh Nguyệt Thiền nghe xong câu nói này, dù còn lưỡng lự như thế nào, cuối cùng cũng thoải mái. Nàng cười nói: “Tiền đồ rộng lớn? Rất tốt, ta chờ xem huynh có thể đạt đến trình độ nào.”
“Ài, nào có khoa trương như vậy.” Cố Thanh Sơn khoát tay.
Nhìn bộ dáng mỉm cười dịu dàng của Ninh Nguyệt Thiền, cuối cùng hắn cũng thả lỏng, trong lòng ngộ ra một điều…
… Thời khắc nguy cấp của cuộc đời, vẫn cần phải có Đồng đội Thần trợ giúp mới được.
(*) Đồng đội Thần: Thuật ngữ game, ý ví von như có thần trợ giúp nên sẽ thắng mà không phải lo gì. Trái nghĩa là Đồng đội Lợn, sẽ thua trong vài phút. Có câu “không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo” cũng na ná như vậy.