Chư Giới Tận Thế Online

Chương 1296: Hư Không Thần Kỳ



"Bỏ đi... vậy là chúng ta đi đúng đường rồi." Cố Thanh Sơn do dự nói: "Nhưng mà biết đường thôi thì chưa đủ, còn phải tìm ra phương pháp đối phó phù hợp nhất, mới có thể đi sâu vào trong di tích."

Quốc vương lúc này mới lên tiếng:

“Chờ một chút, thông tin bị phong ấn trong đầu ta đang dần xuất hiện.”

Quốc vương vừa nói xong, lập tức nhắm hai mắt lại.

Mọi người đành phải đứng chờ đợi.

Một lát sau.

Quốc vương mở mắt ra, lấy ra một cây quyền trượng dài bằng nửa cánh tay.

Y xúc động nói: "Đây là quyền trượng của Quốc vương được truyền lại qua nhiều triều đại, mỗi một đời Quốc vương không được để nó cách xa mình. Ta luôn nghĩ quy định này chỉ là lễ nghi do tổ tiên lập ra, không ngờ lại dùng tại nơi này.”

Y nắm chặt quyền trượng, dùng hết sức đâm vào hư không.

Rầm!

Trong khoảng không phát ra một tiếng vang dội.

Quyền trượng bị bắn ngược trở lại.

Ánh mắt của mọi người sáng lên.

Có cửa!

“Tiếng động lớn quá, nhanh một chút đi.” Trương Anh Hào nhắc nhở.

“Ta biết rồi.” Quốc vương trả lời.

Y nắm chặt quyền trượng, lại đâm mạnh vào hư không lần nữa.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Tiếng va đập phá tan sự yên tĩnh, vang dội khắp bốn phía trong bóng đêm.

Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Phi Ly thay đổi.

“Tôi nghe được tiếng của quái vật kia, nó đang nhanh chóng đi đến từ bên trên.”

Trong lòng mọi người hoảng sợ.

Không ngờ con quái vật kia còn chưa đi.

Lẽ nào lúc nãy không thấy mọi người, nên nó đã nằm chờ ở bên trên mấy cột xác, lặng lẽ đợi con mồi xuất hiện?

“Nhanh một chút nữa!” Cố Thanh Sơn không thể không thúc giục.

“Biết rồi, ta đang cố gắng!” Quốc vương trả lời.

Y hét lên một tiếng, cầm quyền trượng, điên cuồng đánh vào hư không.

Đúng lúc này tất cả mọi người lại nghe được tiếng động.

Trong bóng tối dày đặc ở bên trên, tiếng sột soạt sột soạt lại xuất hiện.

Cái miệng rộng lớn chiếm hết tầm mắt lại lần mò đi ra từ trong bóng tối.

Cho dù Vạn Giới Che Chở có thể chặn được tất cả thuật pháp thăm dò, nhưng tiếng động mà quốc vương tạo ra vẫn giúp cái miệng kia xác định được vị trí.

Ở xung quanh mấy người Cố Thanh Sơn, từng ký hiệu mờ ảo xuất hiện, phong tỏa toàn bộ khu vực này.

“Phong tỏa toàn bộ khu vực này trước? Thật thông minh.”

Trương Anh Hào nhìn ký hiệu xung quanh, khẽ nói.

Lúc này...

Miệng rộng hướng tới chỗ của đám người Cố Thanh Sơn, chầm chậm mở ra.

Hàng trăm cái lưỡi nhúc nhích chen nhau mà ra.

“Đánh thì đánh không lại, chúng ta xông lên chỉ có con đường chết. Mau chóng nghĩ cách gì đi.” Đại Ca gấp gáp nói.

“Để tôi.”

Trương Anh Hào lật bàn tay lại, lấy Pháo Ca ra, đặt nó trên vai.

Pháo Ca nhắm ngay miệng rộng.

“Đừng, Pháo Ca là sát chiêu của chúng ta, giữ lại đi.” Cố Thanh Sơn ngăn anh ta lại.

Hắn rút một thẻ bài từ trong không khí.

Thẻ bài run lên trong gió, hóa thành một cây thương dài màu đỏ thẫm, từng tia sáng sắc bén màu đỏ quấn trên cây thương.

Chân Xích Ma Thương!

“Hây!”

Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng thật lớn, thi triển một thuật pháp của thương.

Thuật tấn công nhanh – Mưa Rào!

Tuy kỹ năng này không mạnh mẽ lắm, nhưng nó là kỹ năng có tốc độ nhanh nhất mà Cố Thanh Sơn có thể tìm thấy trong cây thương này.

Thật ra hiện giờ hắn cũng không cần thuật gì quá mạnh, chỉ cần nhanh!

Bởi vì Chân Xích Ma Thương sắc bén không thứ gì đỡ nổi!

Hắn cầm trường thương, vẽ ra tầng tầng lớp lớp ảo ảnh, giống như một làn sóng màu đỏ mạnh mẽ phóng thẳng về phía mấy cái lưỡi.

Vầng sáng màu đỏ đánh lên lưỡi dài!

Bụp bụp bụp bụp...

Máu thịt văng khắp nơi!

Cây thương không thể chống lại này đã chém lưỡi dài thành mảnh nhỏ!

Từng mảng máu thịt rơi xuống như mưa.

Đại Ca hét lên: "Thứ này có kịch độc, mau thổi nó bay đi!"

Laura lấy ra một cây quạt từ túi xách, quạt lên bên trên.

Gió lớn thổi ra.

Tất cả các mảnh máu thịt bị cuốn lên, dính vào trên miệng rộng màu xám.

Miệng rộng màu xám khựng lại.

Đại Ca nói: "Cố Thanh Sơn, cẩn thận, vừa rồi nhờ vũ khí sắc bén chúng ta mới đánh được nó. Bây giờ e là nó tức giận rồi!"

Cố Thanh Sơn thu lại Ma Thương, nói với người sau lưng: "Chưa được sao?"

Quốc vương lớn tiếng trả lời: "Sắp rồi!"

Y giơ cao quyền trượng lên, hướng tới hư không dốc sức đập xuống.

Ầm!!!

Trong hư không bỗng hiện ra một vết nứt uốn lượn, tản ra khắp bốn phương tám hướng.

Cùng lúc đó, ở phía sau miệng rộng, tiếng sột soạt sột soạt kia càng lúc càng to, càng lúc càng dồn dập.

Miệng rộng màu xám dần dần mò tới từ sâu trong bóng đêm.

"Trời ạ, rốt cuộc thứ này là cái gì?" Trương Anh Hào nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

"Không biết, em cũng chưa từng thấy thứ nào như vậy." Laura sợ đến nỗi ngây người, nói.

Mọi người không ai lên tiếng.

Một nửa thân thể của quái vật hiện ra trong bóng đêm.

Nó há cái miệng màu xám khổng lồ ra, hai bên miệng là một cặp râu dài, ở cuối mỗi chòm râu là một khuôn mặt người lờ mờ.

Thân hình quái vật được tạo thành từ vô số thi thể, uốn lượn trườn về phía trước như con rắn. Nhưng nó khác với rắn một điểm: hai bên thân hình của nó mọc đầy tay dài.

Đếm sơ một lượt cũng không dưới mấy nghìn cái tay, trong bóng đêm không ngừng đánh về phía sau, giống như đang hợp sức đi về phía trước.

Cố Thanh Sơn nhìn, không thể xác định được thứ này là cái gì.

Hắn nhìn về phía Đại Ca.

Hiếm khi thấy Đại Ca lo lắng như thế, hắn ta nói với mọi người:

"Chết tiệt, đây là Thần linh Hư không, chúng ta không đánh lại được."

Diệp Phi Ly kinh ngạc nói: “Rõ ràng là một con quái vật, tại sao lại gọi nó là Thần linh?”

Đại Ca nói: “Thực lực của nó thuộc về Thần linh Hư không, chỉ cần nó tập trung một chút là có thể nghiền nát chúng ta ngay lập tức.”

Laura không phục nói: “Vậy lúc nãy Cố Thanh Sơn..."

"Cố Thanh Sơn đã phá bữa cơm của nó rồi, chúng ta sẽ phải chết ở đây mất." Đại Ca nói.

Trương Anh Hào lại lấy Pháo Ca ra, đặt trên vai.

Lần này không có ai ngăn anh ta lại.

Cố Thanh Sơn cảm nhận được hơi thở quỷ dị không thể nào hình dung nổi từ trên người quái vật kia. Hắn nắm chặt hai thanh kiếm, nói với người sau lưng:

"Quốc vương bệ hạ, hãy nhanh hơn một chút đi, nếu không tất cả mọi người đều toi hết đấy!"

Quốc vương cũng biết đã tới phút giây sinh tử, vội vàng tăng sức mạnh, toàn lực ra tay lần nữa!

"A a a a, mở ra cho ta!"

Ầm!

Vết nứt trong hư không hoàn toàn rách ra, mở ra một cái động rất lớn.

Nhìn xuyên qua động, có thể thấy toàn bộ cảnh tượng ở bên kia.

Đó là một phế tích bị đổ nát hoàn toàn, hình như là một vườn hoa.

Ở giữa đống đổ nát, là một đài phun nước xa hoa.

"Chú ý, cái động nhỏ này chỉ mở ra trong thời gian ba hơi thở, chúng ta phải nhanh chóng chạy vào!" Quốc vương lớn tiếng nói.

Vừa dứt lời, y liền bị Cố Thanh Sơn ôm lấy.

Cố Thanh Sơn túm lấy Quốc vương, Laura ngồi trên vai hắn và cầm dù, còn Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Đại Ca chia nhau nắm lấy dù.

Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!

Chỗ Cố Thanh Sơn vừa đứng, bỗng nhiên xuất hiện một gốc cây lớn đã tàn.

Đây là một cái cây ở trong hoa viên.

Đến lúc này Thần linh Hư Không kia mới có phản ứng, nhanh chóng há mồm cắn một cái!

Cách xa vài cây số, cái cây lớn kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.

Nó vừa muốn giãy dụa, lại lập tức biến mất trong không gian.

Ở trên đỉnh đầu nó, miệng rộng màu xám như đang nhai nuốt cái gì đó.

Nhưng rất nhanh, dường như Thần linh Hư Không phát hiện thấy có chỗ không đúng, nổi giận rống điên cuồng.

Mà lúc này, đám người Cố Thanh Sơn đã đến hoa viên đổ nát.

Nói thì chậm, nhưng tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Nếu như Cố Thanh Sơn chậm chỉ nửa giây, mọi người sẽ bị quái vật nuốt vào.

Động lớn trong không gian chậm rãi đóng lại.

Vào hơi thở cuối cùng!

Thần linh Hư Không phóng lên với tốc độ nhanh như chớp.

Nó vươn hai cái râu, dùng hai cái mặt người cắn hai bên động lớn trong không gian, cố gắng xé rách về hai bên.

"Đừng.... hòng... trốn...."

Quái vật dùng tâm linh cảm ứng, cho mọi người có thể nghe được lời cảnh cáo của nó.

Kỳ tích xuất hiện!

Hai chòm râu của nó dùng sức lôi kéo, động lớn trong không gian lại bắt đầu mở ra hai bên!

Trong hoa viên, mọi người đương nhiên cũng thấy được chuyện này.