Các Quốc vương đang nghĩ mọi biện pháp để đảm bảo rằng đứa trẻ kia chết trong tay Thần Sinh Mệnh.
Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Cố Thanh Sơn nói: “Chứng ta lập tức đến chỗ Người bảo vệ kế tiếp.”
Huyễn Nhã chỉ vào thợ rèn, hỏi: "Gã ta thì làm sao bây giờ?"
Cố Thanh Sơn lấy chiếc nhẫn trên tay thợ rèn xuống, nói: “Để không đánh rắn động cỏ, trước hết cứ để cho gã duy trì trạng thái hôn mê.”
"Cái này dễ thôi." Laura nói.
Cô bé lấy ra một quan tài dài chừng hai mét, ném người kia vào.
“Đạo cụ cấp truyền thuyết: Quan tài kết giới Mỹ Nhân Ngủ - Sau khi nằm vào, chỉ cần không bị hôn môi thì vẫn sẽ tiếp tục ngủ say.” Laura vỗ vỗ nắp quan tài, nói giống như khoe khoang.
Trương Anh Hào lẩm bẩm nói: "Tôi đoán chắc gã sẽ không bao giờ tỉnh lại."
Mọi người thu dọn một chút, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Bọn họ toàn lực chạy đi, rất nhanh đã tới một quán ăn.
Laura kéo dù ra, trong nháy mắt đám người Cố Thanh Sơn liền biến mất.
Giống như lần trước, Huyễn Nhã mang theo Diệp Phi Ly đi vào.
Chỉ mới nói được vài câu, Diệp Phi Ly nhận thấy được đối phương nói dối, nhanh chóng làm ra ám hiệu.
Người bảo vệ kia nằm thẳng trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn sưu hồn xong, nhìn sang Laura.
“Thế nào?” Laura hỏi.
“Có thể lấy thêm một cái quan tài Mỹ Nhân Ngủ không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Loại đồ vật này chỉ có một.” Laura nói.
“Vậy thôi, để cho bọn họ ngủ chung, như vậy sẽ không làm giảm hiệu quả của quan tài chứ?”
“Sẽ không...” Laura gian nan nói.
"Vậy là được."
Cố Thanh Sơn lấy nhẫn trên tay Người bảo vệ này xuống, sau đó ném cả người đối phương vào trong quan tài.
Tuy rằng không gian có hơi hẹp, nhưng hai gã Người bảo vệ cùng nằm một chỗ, cũng coi như miễn cưỡng nằm đủ.
Laura đang muốn phát động kết giới khép kín quan tài, Trương Anh Hào bỗng nhiên nói: “Đợi một lát.”
"Làm gì?" Laura mờ mịt không rõ.
“Lỡ như hai người này hôn nhau, chẳng phải sẽ tỉnh sao?” Trương Anh Hào nói.
Mọi người vừa nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Chỉ thấy Trương Anh Hào đi lên phía trước, di chuyển hai gã thủ hộ mỗi người một phương hướng, đảm bảo bọn họ cùng lắm chỉ có thể hôn vào chân đối phương.
Anh ta căn cứ vào thân hình của hai người, làm hai cơ thể chồng lên nhau một cách kín kẽ, đảm bảo tận dụng hoàn hảo không gian bên trong quan tài.
“Được rồi, như vậy sẽ không có vấn đề gì.” Trương Anh Hào hài lòng đậy nắp quan tài lên, cài khóa kín kẽ.
"Cẩn thận." Đại Ca khen.
"Chu toàn." Diệp Phi Ly khen.
"Kín đáo." Laura khen.
"Nghiêm cẩn." Cố Thanh Sơn khen.
Huyễn Nhã: "..."
Nàng chợt nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy những người này, lúc đó vẫn còn cho rằng bọn họ chỉ là một đám ô hợp.
Nhưng ngay lúc này đây, nàng sâu sắc cảm nhận được, đám người này thật là khủng bố.
Huyễn Nhã ổn định cảm xúc, nói: “Như vậy... Chúng ta đã chiếm được tất cả những chiếc nhẫn, bây giờ có phải là nên đi phát động văn võ đại thần, toàn bộ quân đội và dân chúng, cùng đi đối phó với Các đời Quốc vương và quái vật?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không, ngày hôm qua Các đời Quốc vương bí mật bàn bạc với ta, hẹn gặp lại ta trong hoàng cung trước giờ đăng cơ.”
“Ngươi thực sự chuẩn bị phối hợp với hắn, ra tay vào lúc nghi thức đăng cơ đang diễn ra?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Cũng không hẳn là như vậy, chẳng qua trong việc này có một logic rất đơn giản -- Vào trăm triệu năm trước, các vị thần cũng không thể giết chết quái vật kia. Đám người chúng ta cùng với toàn bộ Thần duệ, liệu có thể lợi hại hơn các vị thần không?”
Huyễn Nhã ngẩn ra.
Những người khác cũng rơi vào trầm tư.
Trương Anh Hào trầm ngâm nói: “Chúng ta quả thật không đánh lại quái vật kia -- mà hiện tại nên gọi nó là Thần Sinh Mệnh mới đúng.”
Đại Ca nói: “Nó không chỉ có thực lực quái vật mà còn có kiến thức và kinh nghiệm của Thần Sinh Mệnh, chỉ sợ trong hàng tỷ thế giới cũng hiếm có ai là đối thủ của nó.”
Diệp Phi Ly nói: “Vậy chúng ta phải đầu hàng sao?”
Cố Thanh Sơn lại nhìn phía Laura, hỏi: “Lễ vật lần trước em đưa cho Lâm, có còn cái nào nữa không?”
“Lễ vật đưa cho Lâm? Ý anh đang nói là thế giới trong gương?” Laura suy nghĩ một chút, chợt nói: “Có, vẫn còn mấy cái, nhưng không tốt như vậy.”
Lần đầu tiên Laura gặp Lâm đã từng đưa cho Lâm một thế giới trong gương.
Cái thế giới kia cũng không lớn, chỉ có năm triệu ki-lô- mét vuông, tất cả đều là bờ biển hoàng kim, do năm chuyên gia ẩm thực hàng đầu thế giới, bảy nhà thiết kế tóc, mười lăm nhà thiết kế trang sức, hai mươi bốn nhà thiết kế công nghệ, ba mươi sáu nhà thiết kế thời trang chịu trách nhiệm xử lý, có bất kỳ nhu cầu nào có thể triệu hoán những chuyên gia này đến làm.
“Không sao, có là được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hiện tại chỉ còn lại hai vấn đề. Đại Ca, lúc ở vương quốc Kinh Cức, anh từng biểu diễn một thuật triệu hoán ma quỷ đảo ngược.”
Đại Ca gật đầu.
Cố Thanh Sơn tiếp tực nói: “Tôi muốn biết thuật triệu hoán của anh có gì hạn chế không?”
Đại Ca nói: “Có, một lần chỉ có thể triệu hoán tối đa mười người đến bên cạnh tôi.”
Trên tay hắn ta bùng lên ngọn lửa màu đỏ thẫm, đưa tay vẽ một vòng tròn trong hư không, sau đó lấy ngón tay viết đầy phù văn bằng lửa.
Đây là ngọn lửa ma quỷ và phù văn đặc thù trong trận pháp triệu hoán.
“Tiếp lấy.”
Đại Ca nói với Cố Thanh Sơn.
Trận phù văn màu đỏ thẫm bị hắn ta nhẹ nhàng đẩy, trôi nổi lượn lờ bay về phía Cố Thanh Sơn.
Hắn đưa tay tiếp được.
Chỉ thấy phủ văn màu đỏ thẫm đột nhiên biến mất, mà cuốn sách Vận Mệnh của Đại Ca tự động mở ra, dừng lại ở một trang.
Chỉ thấy trên trang này xuất hiện dáng dấp Cố Thanh Sơn.
“Được rồi.” Đại Ca gật đầu nói: “Tôi có thể triệu hoán cậu đến bên cạnh mình bất cứ lúc nào.”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Huyễn Nhã, nói: “Vậy còn cô? Ta nhớ kỹ thần kỹ của cô gọi là Không Sợ Truyền Tống, đúng không?”
“Đúng vậy, lúc đó bởi vì thần kỹ này của ta cho nên Quốc vương mới sai ta đến mật đạo đón các người.” Huyễn Nhã nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta nhớ kỹ cô đã nói thần kỹ này của cô có thể làm cho cô di chuyển đến bất kì nơi nào mà cô muốn.”
“Đúng.” Huyễn Nhã nói.
“Có điều kiện hạn chế gì không?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
“Cũng là tối đa mười người, hơn nữa phải là nơi mà ta từng tập trung ý niệm.” Huyễn Nhã nói.
“Được, chúng ta có thể bắt đầu chiến đấu.”
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ tay, bắt đầu huy động linh lực trên người.
Laura vội vàng nói: “Chờ một chút, Cố Thanh Sơn, chúng ta đánh không lại quái vật kia... Anh còn chưa nói chiến đấu như thế nào cơ mà!”
Cố Thanh Sơn vận khởi kiếm quyết.
Địa kiếm hiển hiện từ trong hư không bên cạnh hắn.
“Yên tâm, anh nói ngay đây.”
Địa kiếm lóe lên, phóng lên cao.
Mọi người thấy phi kiếm kia lao vào bầu trời xanh sẫm, dần dần đi xa, ánh mắt không thể nhìn theo.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Diệp Phi Ly, nói: “Phân phát đồ uống đi.”
“Được.”
Hắn ta bắt đầu phát đồ uống cho mọi người.
Lúc này Cố Thanh Sơn bắt đầu nhanh chóng giải thích bố trí nhiệm vụ chiến đấu:
“Diệp Phi Ly phụ trách thám thính tất cả động tĩnh, thế giới trong gương và phi thuyền giao luôn cho cậu, đồng thời cậu phải chú ý trợ giúp chúng tôi.”
“Được.” Diệp Phi Ly nói.
“Anh Hào, quen với súng chưa?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Cũng kha khá rồi, dù sao lúc nó vừa tỉnh, chúng ta còn đang rèn luyện.”
“Thời khắc mấu chốt, mấy người phải bắn lén.”
“Cái này thì dễ.” Trương Anh Hào gật đầu nói.
“Huyễn Nhã, lát nữa ta sẽ giao nhẫn cho cô, cô phải phát động sức mạnh của các Thần duệ. Laura, em đi theo bọn anh cùng nhau hành động, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng phối hợp với bọn anh.”
“Được.” Huyễn Nhã nói.
“Được.” Laura nói.
Cố Thanh Sơn lại nhìn Đại Ca.
“Đại Ca, anh theo tôi đi giết bốn vị thần, tôi sẽ tạo cơ hội cho anh.”
“Yên tâm, Ngọn lửa Hư Vô của tôi cũng đủ giết chết bọn chúng.” Đại Ca nói.
“Khoan đã.” Trương Anh Hào nhịn không được mà cắt lời Cố Thanh Sơn, hỏi: “Các đời Quốc vương còn đang ở trong cung điện trù tính kế sách giết chết Thần Sinh Mệnh, bốn vị thần thì đang chờ nghi thức đăng cơ bắt đầu, Thần Sinh Mệnh cũng mai phục ở gần hoàng cung... Lúc này rốt cuộc cậu định làm gì để phá vỡ cục diện này?”