Kiếm quang ngưng tụ thành từng lớp, tầng tầng nổ tung, giống như cự pháo, bắn nổ thân thể gã thanh niên năm lần, chỉ còn lại một đống thịt nát bay ra ngoài.
Thịch thịch.
Một âm thanh trầm nặng vang lên, gã thanh niên bay về một phía khác của sân rộng, nặng nề đập lên mặt đất làm bốc lên một lớp bụi mù.
"Đánh đẹp lắm!" Một tên Thiếu tá gào lên.
Mọi người cũng đồng loạt hô hào.
Cố Thanh Sơn lại cau mày chắn ngang trường kiếm trước ngực.
"Đứng lên đi, công kích như vậy không thể giết chết ngươi được." Hắn nói.
"Thực sự khiến ta giật mình đấy." Gã thanh niên nói: "Đáng tiếc, ngươi không phải quỷ giết người, nếu không ta rất muốn thu ngươi làm thuộc hạ."
Trong ánh mắt của gã có cảm thán, có kinh ngạc, nhưng đa phần vẫn là sát khí và hận ý vô cùng vô tận.
"Ngươi không trả nổi lương cho ta đâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Hây da, xem ra hôm nay phải tốn thêm chút thời gian mới có thể kết thúc chuyến săn rồi." Gã thanh niên nói xong thì từng bước đi tới phía Cố Thanh Sơn.
Nhưng mà lúc này, các quang não của những chức nghiệp giả kia lại đồng thời sáng lên.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính truyền ra từ quang não.
[Một phút nữa, Võ thánh Trương Tông Nguyên sẽ tới chiến trường, xin ngài Cố Thanh Sơn thủ vững trận địa.]
Con ngươi của gã thanh niên chợt co lại.
Gã đã nghe danh tiếng của Võ thánh Trương Tông Nguyên mà lớn lên, nên do dự trong lòng lúc này đã biến thành kinh sợ.
Không thể bị thương thêm nữa, bản thân tuy tạm thời là người mạnh nhất trong đám quỷ giết người, nhưng trong bóng tối vẫn ẩn giấu vô số người cạnh tranh đang nhìn chằm chằm gã.
Trong lúc gã còn do dự, thì Cố Thanh Sơn đã nâng cao thanh cung, lắp tên, nhắm thẳng về phía gã.
"Chết tiệt."
Gã mắng một câu rồi hóa thành huyết quang nhanh chóng rời đi.
Cố Thanh Sơn đợi thêm một lát nữa sau đó mới chậm rãi buông Dạ Vũ cung xuống.
Hắn rốt cục có thể thả lỏng một chút.
Trận chiến này đánh khá là mạo hiểm, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mỗi một giây một phút đều như đang bước trên lưỡi dao.
"Tốc độ tiến hóa khá nhanh, chỉ là phương diện chiến đấu còn quá non nớt."
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng.
Linh lực đã sắp dùng hết rồi nếu không phải là mình có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không lộ ra một chút biểu hiện thất bại nào, có lẽ đối phương đã điên cuồng phản công rồi.
Loại quái vật khủng bố này, giống như Võ thánh, chức nghiệp giả Ngũ Hành Khai Hóa cấp bốn, Thiên Tuyển giả có độ thức tỉnh cao, đều là những đối thủ mà hiện giờ hắn không thể đối phó được.
Đúng như lời quỷ giết người đã nói, tu vi của hắn vẫn còn quá yếu.
Cũng đúng như lời gã khen ngợi, nếu không phải kiếm thuật của hắn thực sự cao tuyệt, thì mấy lần tên quái vật đó dùng thực lực nghiền ép hắn đã sớm thất thế rồi.
Nếu đổi lại là một người tu hành khác tới, thì đã sớm bị quái vật giết chết rồi.
"Võ thánh sắp tới sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Nữ Thần Công Chính nói: [Thời gian thực tế không nhanh như vậy, phải mười phút nữa.]
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Nhưng cô nói là một phút."
Nữ Thần Công Chính nói: [Đây là sách lược đối phó mới nhất.]
Cố Thanh Sơn nói: "Không tồi nha, cô mà cũng nói dối cơ đấy."
Nữ Thần Công Chính hỏi: [Đây là khen ngợi?]
Cố Thanh Sơn nói: "Lần này thì đúng. Mặt khác, nói với ngài Võ thánh, bảo ông ấy không cần phải gấp cứ từ từ rồi tới."
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt mấy người hỏi: "Các anh còn có thể di chuyển không?"
Mấy người liên tục gật đầu, không chớp mắt nhìn hắn, giống như đang nhìn một con bá vương long khoác da người.
"OK, nhanh chóng trở về đi, quỷ giết người đã rời khỏi thì quỷ ăn thịt người sẽ kéo tới cả đám."