Tạ Đạo Linh hừ nhẹ một tiếng: “Độ kiếp vốn là việc nhỏ, ta cũng chỉ muốn đến nơi này tham quan mà thôi… Còn tưởng ta độ kiếp là muốn đi cầu xin các ngươi à?”
“Cho nên, đừng có bức đồ nhi Thanh Sơn của ta nữa. Nếu không, ta dứt khoát không độ kiếp này, lật tay phá hủy con dấu lưu ly ngay!”
Nói xong, trong tay Tạ Đạo Linh hiện lên một luồng sáng màu vàng.
Kỳ Lân nhìn thấy quầng sáng ấy, lập tức lui ra phía sau một bước, thấp giọng nói: “Ngươi sẽ phải hối hận.”
Nói xong, nó biến mấy ngay tại chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, Phượng Hoàng yêu cũng biến mất khỏi chân hai người.
Tiếng cười của nó vang vọng cả trời cao.
“Ha ha ha, Phượng Hoàng là chủng tộc có thể hủy hết mọi thứ trong lửa, sau đó sống lại từ trong tro tàn. Thật buồn cười, các ngươi tưởng cấm chế của mình có thể khống chế được ta?”
Bên trong thế giới Lưu Ly, từng sinh linh bắt đầu hiện ra.
Phượng Hoàng.
Rất nhiều Phượng Hoàng.
Bọn chúng vòng quanh Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh, không ngừng xoay tròn, chuẩn bị phát ra công kích bất cứ lúc nào.
Ngoại trừ Phượng Hoàng, con có rất nhiều Atula từ bốn phương tám hướng bay đến, hình thành một vòng vây khổng lồ.
Bọn chúng mặc chiến giáp, tay cầm binh khí, gương mặt lộ ra vẻ kích động.
Bây giờ, Cố Thanh Sơn không cách nào vận dụng sức mạnh ngoài Tu Hành.
Tuy Tạ Đạo Linh mạnh, nhưng vẫn chưa độ kiếp, thực lực cũng còn chưa vượt qua Tu Di Sơn Chủ.
Đối mặt với nhiều Phượng Hoàng và vô số quân Atula như thế, hai người dường như chỉ có thể cố gắng đánh một trận.
Trong nháy mắt, trận chiến bắt đầu với tốc độ sét đánh không kịp che tai.
Mấy ngàn con Phượng Hoàng cùng nhau phun lửa.
Đám Atula thi triển thuật pháp công kích.
Nhất thời, ánh sáng đủ màu sắc che kín cả bầu trời.
Tạ Đạo Linh đang định bấm quyết, lại bị Cố Thanh Sơn cản lại.
“Sư tôn, trước đó chúng ta đã nói, con sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ.”
Hắn nói xong, liền rút Thiên kiếm ra.
Âm thanh kiếm quang giao kích truyền khắp cả thiên không.
Oành.
Biển lửa cuồn cuộn quét sạch bốn phía.
Thần kỹ: Ly Hỏa.
Kiếm này chính là Hỏa Hủy, chuyên chém hết thảy mọi thuật pháp.
Nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không chịu bỏ qua, trực tiếp tăng thêm Thiên Quyết Cửu Liên Kích.
Mười vòng Ly Hỏa!
Trong nháy mắt, biển lửa đã khuếch tán, hóa toàn bộ thế giới Lưu Ly thành thế giới biển lửa.
Những thuật pháp của Phượng Hoàng và Tu La đều bị diệt trừ, nhất thời không cách nào thi triển lại được.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Biển lửa ngập trời đã biến mất.
Toàn bộ thế giới bị hàn băng phong tỏa, tất cả chúng sinh không cách nào cử động.
Thần kỹ: Sương Phong.
Sương Phong cầm hình, cố định cơ thể chúng sinh không cho cử động, chính là Thần kỹ Sương Diệt kiếm pháp!
Lại cùg kết hợp với Thiên quyết, khiến thần kỹ này đạt đến mười vòng sức mạnh.
Lúc này, Cố Thanh Sơn thả ra thần niệm, quan sát Phượng Hoàng và Atula: “Sư tôn của ta đã muốn các ngươi tan thành mây khói, vậy các ngươi hãy tiêu tan đi.”
Một tâm niệm từ trên người hắn thẩm thấu ra, giống như bóng ma vô hình che đậy toàn bộ thế giới.
Mười vòng thần kỹ, kiếm ý thức, Che Mờ Nhật Nguyệt!
Một kiếm đánh ra, toàn bộ chúng sinh thế giới Lưu Ly đều bị diệt, không còn chút sinh cơ.
Điều kỳ quái là, đám Phượng Hoàng và Atula bị giết chết lại biến thành cơ thể tái nhợt, trong suốt.
Nét mặt của chúng trở nên dữ tợn, toàn thân không ngừng run rẩy, giống như đang lâm vào trạng thái kỳ lạ nào đó.
“Không phải thể linh hồn. Sư tôn đã nhìn thấy loại vật này chưa?”
Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Đạo Linh nhìn một hồi, nói: “Hình như là cơ thể ác linh của Ác Quỷ đạo. Nghe nói, có một số sinh linh sau khi chết không vào Hoàng Tuyền, hơn nữa bởi vì nghiệp lực quá nhiều nên biến thành cơ thể ác linh, rơi vào Ác Quỷ đạo.”
Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
“Thú vị, rất thú vị.”
Mấy chục bóng người xuất hiện trên bầu trời.
Bọn họ mặc trang phục của người tu hành, đeo mặt nạ ác quỷ, đang từ trên cao quan sát Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh.
Cố Thanh Sơn nheo mắt.
Mặt nạ ác quỷ!
Thì ra là người của Ác Quỷ đạo!
Chỉ thấy một người vẫy tay, thu lại con dấu lưu ly vào trong lòng bàn tay, chậm rãi thưởng thức.
“Chậc, cũng may mà chúng ta dùng thuật lưỡng giới, tạm thời ở trong một thế giới khác. Nếu không, một kiếm này đã chém chúng ta luôn rồi.” Người kia trêu đùa.
Cố Thanh Sơn ngăn Tạ Đạo Linh ở phía sau, quát hỏi: “Ngươi là người của Ác Quỷ đạo?”
Người kia lười biếng đáp: “Đúng, Thanh Long mà ngươi giết chính là thuộc hạ của ta.”
Gã thở dài, nói tiếp: “Tính ra, ngươi đã giết chết hai nô bộc của ta, “ruộng” của ta cũng bị ngươi hủy. Ngươi đoán ta sẽ làm gì ngươi đây?”
Trong lúc nói chuyện, thân hình của bọn họ dần dần ngưng thực.
Bọn họ đã đến thế giới này.
Người kia nhìn Chân Xích Ma Thương bên người Cố Thanh Sơn, lộ ra vẻ tán thưởng.
“Đáng lẽ thanh trường thương này cũng nên bị phong cấm giống lực lượng song long. Đáng tiếc, trên thân của nó có sức mạnh Núi thần, cho nên con dấu của ta không thể cấm được nó. Nhưng không sao, dù sao các ngươi cũng sẽ chết trong tay ta.”
Tất cả tu sĩ bên cạnh gã đều nhanh chóng bấm quyết.
Chỉ thấy tất cả Phượng Hoàng, Atula bị Cố Thanh Sơn giết chết đều xuất ra linh hồn, bay về phía đám người Ác Quỷ đạo.
Các linh hồn hợp thành một thể, phát ra ngàn vạn âm thanh kêu thảm chói tai.
Cố Thanh Sơn không ra tay, chỉ gật đầu: “Nhìn bộ dạng của các ngươi, núi thần Tu Di đang trên đà bị hủy diệt cũng là do các ngươi dở trò.”
Người kia nói: “Phải thì như thế nào? Để đối phó ngươi, ta đã chuẩn bị hàng triệu sinh linh này, làm cho chúng nó hóa thành cơ thể ác linh, như vậy mới không bị Quỷ vương Hoàng Tuyền là ngươi trấn áp.”
Lúc này, các tu sĩ bên cạnh gã đều hô lên: “Đại nhân!”
Người kia đưa tay bấm quyết, thản nhiên nói: “Nói đến đây thôi, hai vị đi chết đi nhé.”
Uy thế khổng lồ của thuật pháp phát ra từ cơ thể của người kia.
Ác quỷ đạo, thần kỹ Cửu U, thuật Bác Mệnh của Quỷ vương Hắc Ám!
Cố Thanh Sơn vẫn không xuất kiếm.
Hắn chỉ ngầm thở dài.
Vừa rồi, khi hai bên nói chuyện, Lạc Băng Ly đã trò chuyện với hắn bên trong thức hải…
“Không sao đâu, ta đã giác ngộ. Chiến đấu chính là chiến tranh, đâu thể cứ chối bỏ trách nhiệm mãi được.” Nàng nói: “Cố Thanh Sơn, sau khi tận thế kết thúc, ta lại từ từ nghỉ ngơi hưởng thụ cũng không muộn. Còn bây giờ, ta là kiếm linh, nhất định phải toàn lực chiến đấu, cho nên không tính là ngươi vi phạm lời thề.”
Cố Thanh Sơn nói: “Hiểu rồi. Lần này ta nợ cô.”
Lạc Băng Ly mỉm cười, nói khẽ: “Kiếm linh và kiếm tu là đồng sinh cộng tử, không nói nợ nần gì cả, chúng ta cùng tiến lên đi.”
Cố Thanh Sơn huy động Thiên kiếm. Trong nháy mắt khi thần kỹ Ác Quỷ chuẩn bị phát động, hắn đã nhẹ nhàng chém ra một luồng kiếm mang.
Kiếm này không sớm không muộn nhưng cực nhanh, uy lực không lớn không nhỏ nhưng lại cực chuẩn.
Kiếm quang như sấm sét quét qua, trực tiếp chém xuống thể dung hợp của hàng triệu linh hồn.
Thần thông Thiên kiếm.
Loạn Lưu.
Chỉ một thoáng, thể dung hợp đã tản ra.
Tất cả ác linh đều bay về chỗ mà chúng đã bỏ mình, dần sinh ra cơ thể mới, lông tóc cũng dài ra. Đám Atula còn có chiến giáp khoác thân, binh khí trở lại trong tay.
Nhưng tất cả bọn chúng đều nằm trong băng phong, ngay cả động đậy một chút cũng không làm được.
Bất luận là Atula hay là Phượng Hoàng, chúng lại một lần nữa rơi vào trạng thái khi bị “Sương Phong” chém trúng.
Cứ như vậy, cái gọi là thể dung hợp của ác linh đã không còn tồn tại.
Thần kỹ Cửu U của Ác Quỷ đạo cũng mất đi điều kiện thi triển.
Thần kỹ không còn phát huy được.
Cảnh tượng khó có thể tin như thế khiến cho đám ác quỷ chinh chiến vô số thế giới phải tắt tiếng.
Gã ác quỷ cầm đầu khô khốc hỏi: “Chiêu kiếm của ngươi là gì?”
Cố Thanh Sơn nhìn gã, bình tĩnh đáp: “Ta không nói cho ngươi biết đâu.”
“Ngạo mạn.” Ác quỷ kia hừ một tiếng, khí thế toàn thân trầm xuống, hai tay đổi pháp quyết, nhanh chóng bắt ấn.