“À, đó là thần thông của Thanh Long, do con ngoài ý muốn có được. Sư tôn, con biết ngôn chú này hơi mất mặt, bình thường con cũng không dùng phương thức như vậy để chiến đấu.” Cố Thanh Sơn giải thích.
Tạ Đạo Linh nhớ đến tình huống vừa nãy, nhịn không được khóe miệng lại vểnh lên: “Con nhìn con đấy, Diện Chú của Ác Quỷ đạo rất mạnh. Ác quỷ lại lợi dụng linh hồn đã chết của Atula và Phượng Hoàng để thi triển chú pháp cường đại, ngay cả chạy trốn cũng phải dùng mạng của người khác để thôi động thuật pháp, vô cùng khó chơi.”
“Sư tôn muốn nói cái gì?”
“Thanh Sơn, đối với những loại năng lực này, con tuyệt đối không được xử trí theo cảm tính. Khi đối mặt với cường địch nhất định phải tỉnh táo, lựa chọn phương thức chiến đấu thích hợp nhất. Ngôn chú dùng tốt như vậy, sau này con cũng không cần cố ý tránh nó, lúc cần dùng vẫn phải dùng.”
Cố Thanh Sơn nói: “Đệ tử biết rồi, sau này đệ tử sẽ thường xuyên rèn luyện kỹ năng này cho ổn thỏa.”
Mặt Tạ Đạo Linh nghiêm lại, gật đầu nói: “Ừm, như vậy mới đúng, mới là môn phong của Bách Hoa Môn ta.”
Thật ra, đạo lý của lời dạy này một chút cũng không sai.
Người tu hành nhất định phải suy tính tất cả phương pháp của mình, tìm kiếm một phương pháp chắc chắn nhất để giải quyết vấn đề.
Khi hắn nhất thời không phòng ngự được, Chú Ngữ Ảnh Thanh Long cũng được coi là một phụ trợ chiến đấu cực kỳ có ích.
Nhưng...
Tạ Đạo Linh nhớ lại khi Cố Thanh Sơn hóa thành thân rồng, ra sức mắng chửi, vẫn hơi không khống chế được nét mặt của mình.
Nhưng rồi nàng bỗng hoảng hốt, chậm rãi nói: “Ta nhớ ra rồi... sức mạnh Long tộc đa số ỷ lại vào ngôn ngữ của rồng. Chú pháp mà ngôn ngữ của rồng sinh ra cũng có thể phát sinh đủ loại hiệu quả khác nhau, rất khó ngăn cản. Về sau, khi con gặp phải Long tộc khác, nhất định phải cẩn thận.”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ buông tay.
Cẩn thận?
Tức là những Long tộc khác cũng chiến đấu như hắn vừa nãy?
Nói cách khác, nếu hắn muốn đánh nhau với một con rồng, vậy thì...
Hai con rồng cuồn cuộn trên bầu trời đấu rap với nhau?
Cảnh tượng đó... quá đẹp...
Cố Thanh Sơn thề trong lòng, nếu sau này vật lộn với một con rồng khác, vừa đến liền ra đòn sát thủ ngay, tuyệt không cho đối phương cơ hội mở miệng.
Đây mới là phương thức chính xác dùng để ứng đối với Long tộc.
Lúc này, hai người bỗng nhiên có cảm giác, cùng nhau nhìn về phía bầu trời.
Tiên nữ cầm kính đột nhiên hóa thành hư ảnh, dần dần biến mất trên bầu trời.
Tạ Đạo Linh vẫy tay, thu hồi chiếc gương lại.
“Đồ của Thiên giới không nghĩ đến lại rơi vào tay của ác quỷ...” Nàng nói.
Trận chiến này chỉ còn lại một mình Thương Vô Chương trốn về Ác Quỷ đạo.
Đám ác quỷ còn lại toàn bộ chết hết.
Tiên thuật kính Thiên Xích cũng tán loạn theo.
Thuật Vong Xuyên rơi xuống.
Chiếc thuyền lá lênh đênh phiêu bạt trên dòng sông rộng lớn đang dần hướng sang bên này.
Cô gái yểu điệu ngồi trên đầu thuyền, thân hình thấp thoáng trong làn sương mù mê ly, nhẹ giọng cất tiếng hát:
“Đường Hoàng Tuyền, nước xa xôi, mặc hắn nguyện hứa với ngươi ba đời, trên sông Vong Xuyên vĩnh viễn không về.”
Tạ Đạo Linh nghiêm mặt, ôm quyền nhìn về phía chiếc thuyền, nói: “Lần này mọi việc đã xong, để các hạ đi không công một chuyến, xin thứ tội.”
Cô gái kia nói: “Không sao, ta xuất hiện hay không xuất hiện cũng vậy, ta ra tay hay không ra tay cũng thế thôi.”
Nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hỏi: “Quỷ Vương của Hoàng Tuyền, tiếp theo ngươi có dự định gì không?”
Ban đầu Cố Thanh Sơn không hiểu, nhưng rồi lại hiểu ra, hắn đáp: “Ta phải độ kiếp trước, sau đó bắt một số người. Về sau có cơ hội, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đánh giết một trận ở Ác Quỷ đạo.”
“Ồ? Vì sao?” Cô gái kia hỏi.
“Ta đã từng gặp qua một thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền.” Cố Thanh Sơn nhớ lại: “Một số quỷ thần bên trong thế giới đó có quan hệ không tệ với ta, nhưng thế giới mảnh vỡ đó đã bị Ác Quỷ đạo biến thành nhà giam, giam giữ những người phản đối bọn chúng trong chư giới. Huống hồ, Ác Quỷ đạo đã tiến vào chỗ của ta, nhiều lần đối phó với người bên cạnh ta, sớm muộn gì ta cũng phải đối đầu với bọn chúng, kết thúc mọi chuyện.”
Cô gái kia im lặng một lát, hỏi: “Ngươi đã từng gặp qua Ác Quỷ đạo, thế Hang Sâu Vạn Thú thì sao?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Cô gái lại hỏi: “Kỷ nguyên Vĩnh Chiến Atula thì sao?”
Cố Thanh Sơn vẫn lắc đầu.
Cô gái tiếp tục hỏi: “Tiên cung?”
Cố Thanh Sơn chỉ có thể lắc đầu.
Cô gái nhìn Tạ Đạo Linh rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
“Hai người các ngươi thật đáng thương.” Nàng ta thở dài nói.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Đáng thương...
Không, giọng điệu, ngữ cảnh, ý nghĩa ẩn chứa bên trong câu nói này hoàn toàn khác biệt với lúc hắn gặp con quái vật.
Bây giờ xem ra, cả hai không nói cùng một việc.
Cố Thanh Sơn hơi hụt hẫng, mở miệng hỏi: “Cô và ta đều thuộc Hoàng Tuyền, vì sao lại dùng giọng điệu thương hại để nói chuyện với ta như thế?”
“Bởi vì ta thương hại ngươi, cũng thương hại cho tất cả thần linh của Hoàng Tuyền.”
Cô gái kia dùng giọng điệu rất lạnh nói tiếp: “Sau khi Lục Đạo vỡ nát, thế giới Hoàng Tuyền chia năm xẻ bảy, sức mạnh của rất nhiều thần linh bị suy yếu đến mức thấp nhất. Nếu không dung hợp mảnh vỡ Hoàng Tuyền một lần nữa, chúng thần Hoàng Tuyền sớm muộn gì cũng sẽ biến thành nô lệ của người khác, giống như ngươi đã thấy qua.”
“Còn ngươi, Quỷ Vương của Hoàng Tuyền, ngươi còn chưa chân chính nhìn thấy thế giới này và thời đại sắp đến kia.”
Giọng nói của nàng ta trầm thấp và chậm chạp.
“Khi ngươi nhận được sự tán thành của thanh quyền trượng này, ngươi đã không còn là phàm nhân nữa. Ngươi đang hưởng thụ sự thờ phụng của người chết, đồng thời cũng phải tiếp nhận trách nhiệm và nghĩa vụ của Âm Phủ.”
“Quỷ Vương, vận mệnh của ngươi và ta quấn lấy nhau, nhưng lúc này ta lại không cách nào băng qua thuật pháp đến bên cạnh ngươi, giúp ngươi vượt qua khó khăn.”
“Cho nên, ngươi phải nghĩ biện pháp sống sót trong tận thế của chư giới này, cho đến ngày mà thời đại mới đến.”
“Đến ngày đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Cố Thanh Sơn nhạy cảm nắm bắt được điều gì đó, lập tức hỏi: “Thời đại mới? Thời đại mới mà cô nói là gì?”
“Thời đại Lục Đạo tranh hùng.”
Cô gái kia nói xong liền đứng thẳng lên, nhẹ nhàng lay động mái chèo.
Chiếc thuyền lá nhỏ trôi đi trong sóng nước cuộn trào, rất nhanh không còn thấy bóng dáng đâu.
Con sông Vong Xuyên cũng dần dần hóa thành hư ảnh, biến mất trên bầu trời của thế giới Lưu Ly.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại Tạ Đạo Linh và Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn hư không thật lâu, trong lòng cảm thấy như mất mát thứ gì đó.
Đúng vậy, chỉ có nữ tu mới dùng được Vong Xuyên.
Hắn không thể nào vận dụng được sức mạnh tầng cấp Vong Xuyên, cũng không có cách nào gọi mỹ nhân xương khô này trợ giúp hắn chiến đấu với kẻ địch.
Đây cũng chính là sự tiếc nuối trong lời nói của cô gái kia.
Còn nguyên nhân nào khác nữa hay không, Cố Thanh Sơn không biết.
Tạ Đạo Linh nhìn Cố Thanh Sơn, ho khan một cái, nói: “Con đừng cảm thấy tiếc, không phải toàn bộ thần kỹ đều chỉ có nữ tu mới có thể thi triển.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tạ Đạo Linh nói sang chuyện khác: “Đối với chúng ta mà nói, điều đáng tiếc duy nhất trong lần độ kiếp này là để cho tên ác quỷ kia chạy mất.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Thật ra, con cần phải cảm ơn đám ác quỷ đó. Cũng may bọn chúng dùng tiên pháp cố định thuật pháp này, nếu không, sư tôn lại phải tổn hao lực sinh mệnh.”
Tạ Đạo Linh mỉm cười: “Thời gian cho cuộc chiến này hơi lâu, tiếp theo chúng ta phải gia tăng tốc độ, tranh thủ độ xong kiếp nạn này.”
Hai người nhìn xung quanh.
Đám Atula và Phượng Hoàng vẫn bị đông lạnh trong hàn băng không thể nhúc nhích.
“Sư tôn còn muốn ngồi Phượng Hoàng sao?”
“Được rồi, con Phượng Hoàng đó không cam tâm tình nguyện, cũng không cần cưỡng ép, chúng ta đi thôi.”
Hai bóng người xẹt qua trời cao, bay đến chỗ sâu trên bầu trời.
Trên núi thần Tu Di có vô số thế giới.
Thế giới giăng khắp nơi, kết nối qua lại với nhau, từ chân núi kéo dài lên đỉnh núi không dứt.