Côn trùng thép khổng lồ mở mười hai cái cánh kim loại mỏng như cánh ve ra, không ngừng bay lượn trên bầu trời.
Lúc này, binh sĩ cầm súng đột nhiên bóp cò.
Hình ảnh cũng chuyển đổi bám theo ánh sáng mạnh mẽ bay ra từ họng súng, xuyên qua ngàn dặm, hung hăng đâm vào trên người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả!
Nó đứng giữa vô số quái vật, bị một công kích từ xa phóng tới một cái, đánh bay lên không trung.
Côn trùng sắt thép to lớn đáp xuống, bắt lấy Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, liên tục xoay tròn.
Từng tầng tơ trắng bắt đầu bao lấy con quái vật.
Âm thanh của Cố Thanh Sơn vang lên lần nữa: “Trong ngày tận thế của chư giới, Thần Hỗn Loạn cũng không hẳn là không thể chiến thắng, bởi vì nó có một tử địch, là Trật Tự.”
Trường kiếm vung lên.
Toàn bộ hình ảnh trở nên tối mịt, biến mất.
Cố Thanh Sơn lần nữa vẽ ra một đường kiếm hình cung, làm cho hình ảnh biến mất triệt để.
Hắn liên tục múa kiếm, giống như là một vị thần biểu diễn phép màu trước mặt tất cả chúng sinh.
Trong hàng tỉ thế giới, mọi người chăm chú nhìn từng cử động của hắn, rất sợ sẽ bở lỡ một chi tiết nào đó.
Đúng vậy, chưa một ai từng nhìn thấy Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả thất bại.
Mỗi khi Hỗn Loạn giả triệu hoán sức mạnh của nó, ngay sau đó chính là một chiến thắng áp đảo.
Đây là sự thật được chúng sinh công nhận, chưa từng có ngoại lệ.
Thế nhưng vừa rồi rất rõ ràng, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bị một phát súng đánh bay.
Chỉ một phát súng!
Đây là sức mạnh nhường nào!
Tùng... Tùng... Tùng... Tùng!
Tiếng trống trận chậm rãi vang lên.
Tiếng trống đơn điệu nặng nề, khiến cho cảm xúc trong lòng mọi người dần dần tích tụ.
“Nghe.”
Cố Thanh Sơn lập tức cầm lấy trường kiếm, đột nhiên bộc phát ra một tiếng rống giận điên cuồng:
“Những người còn sống, các ngươi hãy nghe đây!”
“Mặc kệ ở thời đại này các ngươi gặp bao nhiêu cản trở, đánh mất bao nhiêu tôn nghiêm và nhân cách, bị cướp đi những thứ trân quý nhường nào, hết thảy đều đã định là không thể làm lại!”
Tùng, tùng, tùng, tùng, tùng!
Tiếng trống dần dẩn trở nên mạnh mẽ, lộ ra một cảm giác thê lương lẫn bi thương.
Ánh sáng lạnh lẽo trên trường kiêm tăng vọt, hóa thành một đường dài hình cung đẹp đẽ, chém ra một hình ảnh.
Thời đại Thượng cổ.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bị Trường Mâu Bảy Màu đâm thủng đầu, run rẩy đi ra vài bước, quỳ trên mặt đất, không còn nhúc nhích.
Nó chết rồi.
Thi thể của nó phản chiếu trong mắt mọi người, khắc sâu trong lòng bọn họ.
Lại một tiếng trống trận gia nhập vào, hai tiếng trống xen lẫn nhau, truy đuổi, dần dần tràn đầy chiến ý.
Cố Thanh Sơn hung hăng cắm trường kiếm trên mặt đất, lấy giọng điệu trầm tĩnh mà mạnh mẽ, nói ra: “Tuy rằng mọi thứ không thể vãn hồi, nhưng bây giờ có một cơ hội để lật ngược tình thế đang bày ra trước mặt chúng ta.”
“Có một ngày, chúng ta sẽ rời khỏi thế giới này, lại một lần nữa đối mặt với những người chúng ta trân trọng, đối mặt với những thứ quý giá bị thời đại Hỗn Loạn này chôn vùi. Chúng ta có thể ưỡn ngực, nói với bọn họ...”
Cố Thanh Sơn đột nhiên cao giọng, hét lên: “Chúng ta đã từng vì bảo vệ các ngươi mà chiến đấu!”
“Với thanh kiếm trong tay chúng ta, tấm lưng cứng rắn của chúng ta, và sự phẫn nộ trong lòng chúng ta, cho dù là giọt máu cuối cùng trong người chảy khô, chúng ta cũng chết không hối tiếc!”
Từng tiếng trống trận càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng âm vang, nhanh như mưa rào.
Cố Thanh Sơn cắm trường kiếm trên mặt đất, trong mắt toát ra vẻ quả quyết.
“Tất cả những người chưa từ bỏ hy vọng!”
“Nếu như ngươi còn có dũng khí, hãy cùng ta kề vai chiến đấu!”
Giọng nói rơi xuống.
Trong hư không, ý chí của chư giới phát ra từng tiếng kêu gào thê lương.
Toàn bộ ý chí còn sót lại trong chín trăm triệu tầng thế giới!
Chúng nó đều tới!
Vô số tiếng thì thầm vang lên bên tai hàng trăm tỉ chúng sinh.
Giờ khắc này, bọn họ biết, rằng chỉ cần mình bằng lòng tham chiến, chư giới sẽ phóng xuất sức mạnh, để cho mình đi đến bên cạnh người kia.
Tham chiến...
Tai một thế giới đã vỡ vụn tan tành.
Người nọ đưa tay run rẩy khẽ vuốt ve bức họa, người con gái trên bức tranh cười tươi như hoa.
Một âm thanh tràn ngập thống khổ vang lên:
“Ta muốn tham chiến!”
Tại một thế giới chôn vùi trong biển lửa.
Có người quỳ gối trước một bia mộ, kiên định mà nói: “Ta muốn tham chiến!”
Tại một thế giới tĩnh mịch điêu linh như cõi chết.
Trong đống đổ nát không có một bóng người, bỗng nhiên vang lên một giọng chứa đầy hận ý: “Ta muốn tham chiến!”
Tại một thế giới bị quái vật hoành hành.
Trong đám người võ trang đầy đủ, thỉnh thoảng vang lên từng đợt âm thanh: “Ta muốn tham chiến!”
...
Thế giới Thần Duệ.
Huyễn Nhã ôm con trai trong ngực, đứng lên khỏi vương vị, ra lệnh: “Truyền lệnh, tất cả Thần duệ, toàn bộ tham chiến!”
“Rõ!”
…
Thế giới Luyện Ngục.
Sỏa Cường vuốt cằm, phàn nàn: “Vì sao thằng nhóc này đánh với Thần Hỗn Loạn cũng không nói trước một tiếng.”
“Tên gì kia, ngươi nói một chút xem, lần trước Thần Hỗn Loạn phái người đến “chào hàng” Hỗn Loạn ở chỗ chúng ta, sau đó thế nào?”
Một gã ma quỷ nói: “Vương của ta ơi, người kia đang ở dưới chân của ngài đó.”
Sỏa Cường nhìn đầu người dưới chân mình, nhổ phèo một cái, nói: “Ma quỷ chúng ta không phải chó săn của bọn họ.”
“Tất cả ma quỷ, nghe mệnh lệnh của ta, chúng ta tham chiến!”
Trên quảng trường đối diện nó, đám ma quỷ phát ra âm thanh như núi rung biển gầm: “Rõ, Vua Luyện Ngục!”
…
Thế giới Thiên Lam.
Lam Tụ đã mặc vào một bộ chiến giáp, cười nói: “Đương nhiên Hỗn Loạn là kẻ địch của chúng ta rồi. Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người, tham chiến!”
"Tuân mệnh, bệ hạ!"
…
Thế giới Dung Nham.
Cổ Viêm đeo găng tay lửa lên, thản nhiên nói: “Đi, theo ta đi chiến đấu.”
“Rõ! Thưa lãnh chúa.”
…
Một thế giới mảnh vỡ Lục Đạo.
Thiên ma, quỷ ma, đám Atula nghị luận ầm ĩ.
“Đây chẳng phải là Cố Quỷ vương đó à?”
“Đúng vậy, người lần trước độ thiên kiếp mà còn gọi chúng ta đến giao dịch chính là vị này.”
“Aizz, các ngươi nói xem, tại sao vụ mua bán lần này hắn lại không gọi chúng ta?”
“Ngươi có lầm không đó, đây chính là Thần Hỗn Loạn! Toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới đều bị nó làm cho chướng khí mù mịt, không một ai dám ló đầu!”
“Nhưng đối thủ của nó là Cố Quỷ vương, các ngươi cũng nhìn thấy, Cố Quỷ vương đã tìm ra biện pháp đối phó nó rồi.”
“Lại nói, Cố Quỷ vương... còn thông minh hơn các ngươi đó.”
Một khoảng yên lặng.
“Vậy nên, vụ buôn bán này quá lớn, sợ rằng chúng ta nuốt không nổi?”
“Xem ra chính là như vậy.”
Lại một khoảng yên tĩnh nữa.
"Tham chiến."
"Tham chiến."
"Tham chiến."
“Đi, đi cùng nhau chiến đấu với Quỷ Vương!”
…
Thế giới Yêu Tinh.
“A ha, thời điểm quyết định vận mệnh của chín trăm triệu tầng thế giới đã đến, cha của cha của cha của cha của cha, ngài thấy thế nào?”
“Nhìn cái gì nữa, tham chiến đi!”
“Vì sao?”
“Chúng ta đều được hắn cứu, yêu tinh cúng không nợ ơn người khác bao giờ. Hơn nữa, những chuyện mà hắn làm khiến cho ta tin tưởng rằng, hắn không phải là không nắm chắc chút nào.”
“Đáng giá để lấy cả vận mệnh của tộc yêu tinh ra đánh cược sao?”
“Đương nhiên, nếu như hắn thất bại, Kỷ nguyên Hỗn Loạn sẽ giáng lâm hoàn toàn, đến lúc đó yêu tinh cũng không được sống những ngày yên ổn.”
“Vậy quyết định, bộ tộc yêu tinh chúng ta cũng lên!”
Lão già râu dài chợt nhớ tới điều gì đó, nói: “À, đúng rồi, thần khí của chúng ta đâu?”
Quốc vương Yêu tinh nói: “Yên tâm, vào thời điểm thế này, ta khẳng định đã sớm chuẩn bị xong.”
Lão già râu dài hưng phấn, quơ quơ chiếc gậy ngắn mới tinh, nói: “Yêu tinh chúng ta lâu lắm rồi mới hiển lộ phong thái, lần này cần làm một trận lớn! Đi, tham chiến!”
…
Bên kia.
Đài cao.
Anna đi tới phía sau Cố Thanh Sơn, thấp giọng hỏi: “Thế nào, lần chiến đấu này sẽ còn khó hơn lần ở Hoàng Tuyền, có nắm chắc không?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không chắc, nhưng vẫn phải làm.”
Anna tựa vào người hắn, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ thế nào, tôi với anh sẽ cùng sóng vai chiến đấu... Tôi là Tử Thần, tôi không cho anh chết thì anh không thể chết.”
Cố Thanh Sơn cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trong hư không, càng ngày càng có nhiều người đi tới, chuẩn bị tham gia trận quyết chiến này.