Tô Tuyết Nhi lộ ra nụ cười tươi, khom lưng hành lễ nói: "Cảm ơn Trưởng Giới Luật đại nhân. ""
"Không cần khách sáo, cha mẹ ngươi là đệ tử của ta, ta lại không quan tâm chăm sóc cho ngươi, để ngươi bị kéo vào cái cái bẫy hãm hại suýt nữa phải chết, đây là lời xin lỗi nhỏ của ta. "" Ma chủ Huyết Bào nói.
Tô Tuyết Nhi cũng không thèm nhìn liếc nhìn quyển trục, trực tiếp nhận lấy.
"Một khi mở quyển sách này ra, sự ảnh hưởng đối với tôi là rất to lớn, nên tôi sẽ không từ chối, nếu sau này tu luyện đạt được thành tựu, nhất định tôi sẽ không quên ân tình của ngài. "" Cô nghiêm mặt nói.
Khi vừa mới tiến vào đảo Sương, trước khi Thức Tỉnh, ai cũng sẽ không có nguồn lực của riêng mình.
Trừ khi chính bản thân họ đoạt được ở đâu đó, hoặc là có đạo sư cấp cao tặng cho, nếu không nhất định sẽ không có cách nào nhận được sức mạnh.
Mở quyển trục được tặng ra, đối với Tô Tuyết Nhi là một sự trợ giúp rất lớn.
Cô không những nhận, mà còn nói ra những lời như vậy.
Ma chủ Huyết Bào có chút bất ngờ, cũng có chút cao hứng.
Một người con gái làm việc sòng phẳng, lời nói không chút giải dối, còn biết báo đáp.
Không tệ.
"Có tự tin thí luyện không? "" Ma chủ Huyết Bào thân thiết hỏi.
Khác với người nữ nhân mặc áo bào đen, lúc này ông ta thật sự thân thiết.
"Tôi không có tự tin. "" Tô Tuyết Nhi nói.
Ma chủ Huyết Bào bật cười: "Ngươi là người còn sống đến được đảo Sương, sự may mắn luôn ở cùng ngươi, không cần lo lắng. ""
Tô Tuyết Nhi có chút do dự, nói ra những lời trong lòng: "Tôi dựa vào một công cụ mới có thể còn sống đến được đảo Sương này. ""
Cô tiếp tục nói: "Thật ra bản thân tôi cũng không có tài năng gì thích hợp để có thể khiến bản thân còn sống đến được đảo Sương.
"Cho nên, đối với việc thi luyện, tôi không có chút tự tin nào. ""
Ma chủ Huyết Bào nghe xong, có chút bất ngờ.
Ông ta có thể cảm nhận được, đối phương đang thổ lộ tiếng lòng.
Một nữ đệ tử, lại còn mồ côi, đang thổ lộ tâm tư của mình với ông ta.
Đã bao nhiêu năm qua, ai dám thân thiết với ông ta như thế?
Ma chủ Huyết Bào im lặng một lúc cuối cùng nói: "Tô Tuyết Nhi, ta nói cho ngươi một sự thật. ""
"Mời ngài nói. ""
"Nếu vận mệnh không ưu ái ngươi, ngươi chỉ dùng công cụ cũng không có cách nào đến được đảo Sương. ""
"Ngươi cho rằng trên không trung không có yêu ma ư? ""
"Trăm năm qua, ngươi chính là người duy nhất có thể xuyên qua khe hở, vừa khéo đúng lúc là bọn quái vật không chú ý đến, bay vào đảo Sương. ""
Tô Tuyết Nhi ngẩn người.
Là như thế ư?
Bản thân mình từ bỏ vận mệnh trước kia, lợi dụng tấm thẻ bài để đến được thế giới này.
Kết quả thì sao?
Bản thân lại bị đưa đến biển xác chết.
Suýt chút nữa đã bị quát vật trong biển ăn thịt.
Sau khi tiến vào đảo Sương còn bị đám đệ tử tập sự ghen tỵ, cô lập, bị mọi người xa lánh khắp nơi.
Tính mạng còn bị đạo sư Isha uy hiếp.
Đây là sự ưu ái vận mệnh dành cho cô ư?
Nhìn qua thì lại hoàn toàn không giống.
Nhưng Ma chủ Huyết Bào là nhân vật như thế nào cơ chứ, chắc chắn ông ta sẽ không nói dối.
Tô Tuyết Nhi hơi do dự.
Ma chủ Huyết Bào nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng hiểu được.
Ma chủ Huyết Bào tiếp tục nói: "Bất kể là ai, khi đến thế giới đảo Sương thì vận mệnh của người đó đã thay đổi. ""
"Sống hoặc chết, đều đến từ khao khát trong lòng ngươi, đấu tranh với lời kêu gọi của vận mệnh. ""
"Mặc kệ ngươi dùng đến công cụ gì thì nó hoàn toàn đều là do vận mệnh tặng cho ngươi, nếu không nhất định vận mệnh sẽ hủy hoại nó. ""