Trường mâu bảy màu bị kim phù phong ấn, nhưng vẫn lóe ra mâu ảnh bảy màu vô cùng xinh đẹp.
Mâu ảnh xông thẳng đến chân trời.
Trên bầu trời, ba mươi sáu món binh khí tỏa ra ánh sáng chói chang cả Hoàng Tuyền.
Tất cả ánh sáng nối thành một mảnh tạo thành đại trận khốn ma, ra sức hướng về phía mâu ảnh.
Trận và mâu gặp nhau.
Quang ám sinh diệt vô số thứ.
Ba mươi sáu binh khí không ngừng rên rỉ.
Bọn chúng sắp không chống cự được nữa.
Thế giằng co đã gần đến hồi cuối.
Các binh khí sắp bị Trường mâu bảy màu đánh bại.
Đột nhiên, cả dòng sông Vong Xuyên phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Ánh sáng nhanh chóng trèo lên trời cao, cuối cùng đi tới chính giữa ba mươi sáu thanh binh khí Hoàng Tuyền.
Một móc dài hiện ra.
“Tất cả các ngươi lui ra.” Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
“Nhưng chúng ta lui ra rồi, không ai có thể đối phó với nó.” Một binh khí nói.
“Tất cả lui ra, bây giờ các ngươi phải bảo vệ tánh mạng, tự có những người khác đi đối phó trường mâu!” Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
Nó là một trong ba thần khí của Hoàng Tuyền, lời nói dĩ nhiên rất được các binh khí tín nhiệm.
Lúc này ba mươi sau binh khí Hoàng Tuyền liền rút đi.
Bọn chúng vẫn duy trì đại trận, từ từ bay về phía không trung xa xa.
Thật sự không dám lập tức giải đại trận.
Nếu vậy, e rằng Trường mâu bảy màu sẽ lập tức đánh chết bọn chúng.
Sau khi binh khí rút đi.
Trường mâu bảy màu cũng khôi phục yên tĩnh.
Trên một sườn núi khác, vô số yêu ma cùng Ma thần vây xem phát ra tiếng cười điên cuồng.
Bọn chúng đắc ý cười đùa, kêu gào, quơ múa tay chân, dùng đó để bày tỏ một lần nữa thắng lợi.
Ngoài bên mặt núi có Trường mâu bảy màu, những nơi khác, tất cả đều bị các yêu ma chiếm cứ.
Nếu không tính địa ngục, trên thực tế bọn chúng đã lấy được thế giới này.
Lúc này, trong dòng sông Vong Xuyên có một bóng dáng bay lên.
Cố Thanh Sơn.
Hắn cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm bay thẳng về phía đỉnh núi.
Hắn dùng hết tốc lực lao về phía Trường mâu bảy màu.
Rất xa bên kia, các yêu ma một lần nữa ầm ầm huyên náo.
Bọn chúng chăm chú theo dõi màn này, mong chờ được nhìn thấy Trường mâu bảy màu thu hoạch sinh mạng.
Cố Thanh Sơn đi dọc theo sườn núi trống không, xông thẳng lên núi.
Trường mâu bảy màu dường như cũng lười để ý, một lúc lâu không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Cho đến khi Cố Thanh Sơn bay được nửa đường.
Một đạo mâu ảnh tản ra từ phía Trường mâu bảy màu, chém về phía Cố Thanh Sơn.
Chiều dài đạo mâu ảnh này phải chừng mấy trăm thước, nhẹ nhàng lóe lên đến ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cái chết đến gần.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn cũng sẽ bị mâu ảnh giết chết.
Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc, thân hình né sang một bên, biến mất trước mâu ảnh.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn.
Cố Thanh Sơn đổi một phương vị, vượt qua mâu ảnh bảy màu, tiếp tục lao về phía đỉnh núi.
Trên đường bay vụt đi, hắn một lần nữa sử dụng Súc Địa Thành Thốn.
Khoảng cách rất dài được rút ngắn trong nháy mắt.
Hắn sắp đến đỉnh núi rồi!
Đối phương tới tùy tiện như vậy, nhanh như vây, điều này hình như đã khiến Trường mâu bảy màu cảm thấy bất ngờ.
Nó liên tiếp thả ra ba đạo mâu ảnh, đồng loạt chém về phía Cố Thanh Sơn.
Đãi ngộ như vậy ngay cả ba mươi sáu binh khí Hoàng Tuyền cũng chưa từng được hưởng thụ.
Ba đạo mâu ảnh trước sau tương liên, bao phủ lấy cả đỉnh núi.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn khóa chặt đạo mâu ảnh cuối cùng.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Trong phút chốc, hắn đổi vị trí với mâu ảnh cuối cùng.
Cố Thanh Sơn đến đỉnh núi.
Thời khắc nhìn thấy chân tướng tới rồi!
Cơ thể Cố Thanh Sơn động một cái, ép gần Trường mâu bảy màu.
Chỉ một thoáng, ánh sáng của Trường mâu bảy màu tăng vọt.
Nó lập tức phát ra thêm mấy đạo mâu ảnh.
Cố Thanh Sơn giành xuất kiếm trước.
Lục Giới Thần Sơn kiếm phát ra một đạo kiếm mang.
Trường mâu bảy màu vội vàng phóng ra một đạo mâu ảnh, chém cho kiếm mang thành bột phấn.
Một chớp mắt tiếp theo.
Đạo mâu ảnh thứ hai.
Đạo mâu ảnh thứ ba.
Đạo mâu ảnh thứ tư.
Đạo mâu ảnh thứ năm.
Những chùm sáng bảy màu lần lượt lao tới.
Vào thời khắc hung hiểm nhất, ngay cả thần kỹ Cố Thanh Sơn cũng không kịp phát động, chỉ có thể thu hồi Lục Giới Thần Sơn kiếm, cản ngang trước người.
Cùng thời khắc đó.
Đối diện Cố Thanh Sơn.
Trường mâu bảy màu.
Một đạo kiếm mang bỗng nhiên xuất hiện phía bên kia của người nó.
Bí kiếm, Yến Quy.
[Khi kiếm tu huy kiếm tấn công sẽ giống như có một thanh kiếm công kích từ sau lưng đối phương.]
Thời cơ vừa đúng!
Đạo kiếm mang này bay qua từ bên người Trường mâu bảy màu.
Kiếm mang ở bên thân trường mâu, ôn nhu nhẹ nhàng khều một cái.
Kim phù bị khều bay đi.
Trường mâu bảy màu dừng lại một chút, dĩ nhiên là hết sức bất ngờ.
Trong chớp nhoáng này, Trường mâu bảy màu cũng không thả ra mâu ảnh công kích Cố Thanh Sơn nữa.
Cố Thanh Sơn quơ Lục Giới Thần Sơn kiếm ngăn cản mấy đạo mâu ảnh bảy màu.
“Keng!”
Một tiếng vang đinh tai nhức óc nổ tung khắp bầu trời mênh mông.
Lục Giới Thần Sơn kiếm chắn mâu ảnh bảy màu lại!
Đây chính là sức mạnh Bất hủ!
Thanh kiếm này, chính là hy vọng sống của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn mượn sức mâu ảnh, ngay lập tức trở lui.
Một sức mạnh lớn không gì sánh kịp trói chặt hắn, đẩy hắn rơi xuống Vong Xuyên như sao băng.
Vong Xuyên tách ra, ẵm lấy hắn.
Hắn không dừng lại một khắc, lao vào phía cửa vào địa ngục.
Cố Thanh Sơn tay cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm bay vào, bảy cua tám quẹo rơi vào cửa động địa ngục.
Hắn lăn xuống bãi đất trống, há mồm thở dốc.
Uy năng của Trường mâu bảy màu đủ để sát thần đồ ma, hắn chỉ cần có chút xíu sai lầm sẽ chết ngay tại chỗ.
Ban nãy trong cả quá trình chiến đấu trông hắn vô cùng bình tĩnh nhẹ nhàng nhưng mỗi một chiêu đều ngưng tụ tất cả kỹ xảo và kinh nghiệm chiến đấu của Cố Thanh Sơn.
Đến tận bây giờ, đây là trận chiến đỉnh phong nhất của hắn!
Giờ khắc này bỗng nhiên được thả lỏng rồi, Cố Thanh Sơn mới cảm thấy mệt.
Các binh khí vây quanh hắn.
Cộng thêm ba mươi sáu binh khí rút lui trước đó, sức mạnh của các binh khí một lần nữa được bổ sung.
Cô gái áo xanh cũng hiện thân, đang định hỏi vài câu.