Mèo Nhỏ kiên nhẫn giải thích nói: “Chín trăm triệu tầng thế giới được chia thành khu Luân Hãm, khu Siêu Duy, khu Tranh Bá, khu Kỳ Dị.”
“Khu Kỳ Dị chính là khu vực nằm ở phía trong cùng của chín trăm triệu tầng thế giới, bất kỳ một món đồ nào trong đó cũng đều có giá trị liên thành.”
“Chim Kinh Cức sống ở đó nhiều năm, thường xuyên thu thập các bảo bối cực kỳ hiếm có.”
Cố Thanh Sơn bật cười.
“Vừa hay, nếu như tôi có thể sống sót trở về, tôi sẽ lấy bảo tàng của Chim Kinh Cức trả nợ cho hai người.”
Cố Thanh Sơn lại bổ sung thêm: “Các người cho tôi thân phận thành viên Câu lạc bộ, vậy nên tôi sẽ làm chút gì đó cho Câu lạc bộ này.”
Barry kinh ngạc suy nghĩ một chút, đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha, quá tốt rồi! Cách này đúng là quá tốt!”
Câu lạc bộ có một cứu tinh trả nợ tới, lại còn là một tên khiến người ta vừa mắt như vậy nữa chứ, điều này thực sự quá tốt.
Mèo Nhỏ cũng vỗ vai hắn nói: “Chỉ cần anh có thể làm được, sau này Câu lạc bộ sẽ có một vị trí cho anh.”
Từ cuộc gặp gỡ vừa rồi có thể thấy Tiểu Điệp đã trưởng thành rồi.
Người này có thể nhận được sự tán thành của cô, nhận ủy thác mang đóa hoa yêu tinh trong suốt vượt qua hàng tỷ thế giới đến đây đủ để chứng nhận điều đó.
Trình độ nấu nướng của anh ta lại cao như vậy.
Hơn nữa, hình như đây còn là lần đầu tiên anh ta đi xa nhà.
... Đúng.
Giờ phải biến anh ta thành người của câu lạc bộ ngay, không thể để người khác dụ đi mất được.
Mèo Nhỏ nhanh chóng quyết định, không biết lấy từ đâu ra hai cái xẻng sắt, vứt cho Barry một cái, Cố Thanh Sơn một cái.
“Chúng ta đi đào đồ.” Cô đứng lên nói.
...
“Còn phải đào bao lâu nữa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không biết, chắc sắp rồi.” Barry quơ cuốc, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Mèo Nhỏ.
Bọn họ đã đào ròng rã hai giờ rồi.
Mèo Nhỏ ngượng ngùng nói: “Lúc ấy thiếu nợ quá nhiều, thương thế của anh tôi lại mãi không khôi phục, vì lý do an toàn nên chúng tôi đã chôn Tín Tiêu của thế giới này.”
“Hai người các anh đào nhanh một chút đi, nếu không đào ra được, không kịp thời gian, Chim Kinh Cức đi mất đấy.”
Cố Thanh Sơn thở dài, đành phải yên lặng, tiếp tục đào.
Tín Tiêu có thể kết nối với một pháp tắc trọng điểm của thế giới Siêu Duy, có thể nói là nắm quyền khống chế của cả thế giới Siêu Duy.
Một người sau khi được Tín Tiêu tiến hành ký hiệu thì có thể liên kết với thế giới Siêu Duy đối ứng bất cứ lúc nào.
Chỉ cần bỏ một cái giá, người này có thể đến được thế giới Siêu Duy này từ trong hàng tỷ thế giới.
Cố Thanh Sơn làm nhiều như vậy chỉ vì muốn có được quyền hạn truyền tống này.
Thời gian chậm rãi qua đi.
Cố Thanh Sơn và Barry đào thêm mấy tiếng nữa cuối cùng cũng đào được Tín Tiêu kia.
Là một đôi găng tay sắt.
Mèo Nhỏ phải lấy nước rửa mất lâu mới giúp đôi găng tay này khôi phục được màu sắc kim loại sáng bóng.
“Từ sau khi tôi bị thương, đôi găng tay này đã trở nên vô dụng.”
Barry nhìn đôi găng tay tràn đầy nghiêm túc nói.
“Anh, bây giờ anh đã khỏi hẳn rồi.”
Mèo Nhỏ đong đưa cánh tay hắn ta, kích lệ nói.
Barry bật cười.
Hắn ta đeo găng tay sắt lên bắt đầu liên hệ với thế giới Siêu Duy này.
Một lát sau.
Hắn ta nói với Cố Thanh Sơn: “Cho tôi một sợi tóc của cậu.”
Cố Thanh Sơn liền giật một sợi tóc đưa cho hắn ta.
Barry đặt sợi tóc trong găng tay.
Sợi tóc nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
“Câu lạc bộ đã ghi chép tất cả dao động của anh rồi.” Mèo Nhỏ vui mừng nói.
Điều này có nghĩa cuối cùng Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa đã có người mới gia nhập.
Cho dù người mới này còn rất yếu.
Mặc dù hắn phải cõng trên lưng món nợ nặng nề.
Nhưng hắn là một tên không tệ.
Hắn sẽ đi tìm kiếm bảo tàng trả nợ cho câu lạc bộ.
Vết thương trên người Barry cũng đang dần dần khỏi hẳn.
Tất cả đều đang chuyển biến tốt đẹp, cuộc sống sau này rất đáng để mong chờ.
Mèo Nhỏ ngẫm nghĩ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Barry mở lòng bàn tay ra, bắt lấy một thứ không thể nhìn thấy trong hư không.
“Mèo Nhỏ, bây giờ!”
Hắn ta ném vật đó cho Mèo Nhỏ.
Mèo Nhỏ cầm vật hư vô kia đọc một đoạn chú ngữ tối nghĩa.
Có vật gì đó dần hiển hiện.
Cô giao vật này cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn sợi tơ mảnh trong bàn tay.
Sợi tơ này lấp lóe rồi biến mất trong tay hắn không thấy đâu nữa.
“Dùng tóc của cậu luyện chế tơ hư không kết nối với Tín Tiêu của thế giới này, đồng thời cũng nhận được sự cho phép tiến vào thế giới này.” Barry giải thích nói.
Mèo Nhỏ nghiêm túc dặn dò: “Sức mạnh từ pháp tắc không gian của tôi đã rót vào trong sợi tóc này, sức mạnh bên trong đủ để anh quay về đây lần nữa.”
“Tôi nên làm như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chỉ cần nghĩ đến Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa thì anh sẽ cảm ứng được sự tồn tại của tơ hư không này.”
Cố Thanh Sơn thử, quả thật là vậy.
“Sau đó thì sao?”
“Kéo tơ hư không một chút, nửa giờ sau, nó sẽ dẫn dắt anh trở về.”
“Nửa giờ?”
“Cái này cũng không nhất định, nếu khoảng cách quá xa thì anh phải chờ thêm chút nữa.”
Mèo Nhỏ tiếp tục nói: “Đợi lần sau anh quay về thì lại tới tìm tôi, tôi sẽ lại rót cho anh sức mạnh xuyên qua không gian để quay về nữa.”
“Tôi hiểu rồi, đa tạ.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong lòng hắn thầm thở phào một hơi.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng đã chân chính đặt chân lên thế giới Siêu Duy.
Barry cười nói: “Từ giờ trở đi, cậu đã là người của thế giới siêu duy chúng ta, giờ tôi sẽ báo danh cho cậu.”
Hắn ta huýt sáo một tiếng với hư không.
Chỉ lát sau liền có một con chim lớn từ trong hư không loạn lưu phía xa bay tới.
Con chim lớn này bay vòng quanh Barry một vòng rồi đáp xuống mặt đất.
Cố Thanh Sơn chú ý thấy trên ngực của con chim lớn này có một huy chương.
Trên huy chương là hình một con chim bay.
“Chậc chậc chậc, Barry, trông ngươi đã khỏe hơn rất nhiều, thế thì tốt quá, có điều ngươi vẫn còn nợ ta món nợ khá lớn đấy.” Con chim lớn đánh giá Barry, nói.
“Ta đã khá hơn rồi, sớm muộn cũng sẽ trả số tiền nợ ngươi thôi, không phải sao?”
“Thật sao, cuối cùng thì ngươi không cần làm tên lừa gạt nữa rồi, thật đáng mừng.”
“Bớt nói nhảm đi, giờ liên hệ với Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao giúp ta, ta cần một chiếc thuyền đưa người của ta đến chỗ Chim Kinh Cức.”
Biển Đông thuộc Liên Bang Tự Do.
Trong hải dương.
Một người đàn ông tóc dài màu nâu nhạt đứng trên mặt nước.
Gã dùng tay vuốt gốc râu trên cằm, dường như rơi vào trầm tư.
“Nằm ngoài dự liệu rồi...”
Dường như người đàn ông cảm nhận được gì đó, thấp giọng lầm bầm.
Không biết trôi qua bao lâu, người đàn ông chậm rãi ngồi xuống, đưa tay đặt trên mặt nước.
Một loại dao động kỳ dị từ bàn tay của gã rót vào trong hải dương rồi mở rộng ra bốn phương tám hướng.
“Tới nào, tới nào, cho dù các ngươi là quái vật biến dị... Nhưng chung quy vẫn là sinh mệnh trong biển cả.”
“Nên nghe theo hiệu lệnh của ta.”
Ầm!
Cùng với lời nói khẽ của gã, đại dương nổ tung, một hải thú thân hình to lớn chui ra khỏi mặt nước.
Hải thú.
Ngay sau đó một đám hải thú từ sâu trong đại dương nhận lệnh chạy tới.
Thời gian dần trôi, tất cả hải thú đều tới.
Đám hải thú đứng xếp hàng ngay ngắn, vây quanh người đàn ông kia.
Dường như chúng có nỗi sợ hãi và kính trọng vô hình với tồn tại có thân hình nhỏ bé này từ tận đáy lòng.
Người đàn ông nhìn đám hải thú mặt mày dữ tợn, hình thù kỳ quái.
Gã dần lộ ra ý cười.
“Đều là con dân của ta, về sau cần phải nghe lời của ta.”
Ở nơi cách gã tương đối gần, có vài hải thú phát ra tiếng nghẹn ngào thấp trầm.
“Ồ? Ngươi hỏi ta là ai?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng là quên mất, các ngươi nên biết danh hiệu của ta.”
“Ta là thần duệ cai quản nguyên tố thủy ở Thiên Giới, cho nên... Các ngươi có thể gọi ta Thủy Thần.”
“Hiện tại, tất cả xuất phát đi, vì vinh quang của thần, công chiếm thành thị của nhân loại đi.”
Ở một nơi khác.
Đế quốc Phục Hi.
Trong một thành thị lớn nào đó.
Một robot chiến đấu cao năm mét chạy vội, toàn lực phóng về phía một tồn tại kỳ quái.
Đó là một quái vật màu tro, toàn thân là dịch nhờn, trên người mọc đầy xúc tu, trôi nổi trên không trung.
Dưới sự va chạm kịch liệt với robot, quái vật phát ra một tiếng rống phẫn nộ.
Mặc dù tất cả những công kích hỏa lực của đối phương vô hiệu với nó nhưng loại va chạm thật này vẫn khiến nó cảm thấy rất đau đớn.
Quái vật bỗng nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy robot chuẩn bị rời đi vào lòng.
Xèo xèo xèo xèo!
Tiếng sắt thép bị ăn mòn vang lên.
Đợi sau khi sương mù màu xám tan đi, hầu hết những bộ phận sắt thép của robot đã bị nấu chảy.
Grừ!
Quái vật phát ra một tiếng thét dài đầy tính thị uy!
Đối diện nó, vô số robot chiến đấu đều đứng yên bất động.
Đây là một doanh trại chiến đấu robot.
Tất cả robot hình như đều không phải do con người điều khiển.
Nữ Thần Công Chính đã rót AI (1) chiến tranh hoàn toàn mới vào những binh khí chiến tranh sắt lạnh lẽo này.