Chẳng lẽ chỉ vì quái vật cao ngất kia, mà từ bỏ việc chống lại Trieste?
Những người thân cùng tới Abruzzo, tất cả đều chết trong tay Trieste, đây là thống khổ và cừu hận vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Cho dù bản thân phải chịu gian nan trước đây chưa từng có, nhưng so với cái chết, thì đã tính là gì!
Hốc mắt Laura dần dần đỏ lên.
"Cố Thanh Sơn."
"Hử?"
"Người trưởng thành như các anh đều sống gian khổ vậy sao?"
"Đều như vậy."
"Abruzzo tổ chức yến hội tưng bừng kéo dài ba ngày ba đêm, để chúc mừng em trưởng thành, nhưng em không ngờ tới trưởng thành lại là một chuyện như vậy."
Cố Thanh Sơn yên lặng.
Dựa theo thời gian của loài người, Laura mới chỉ có bảy tuổi.
Bảy tuổi, có thể coi như trưởng thành rồi sao?
Cố Thanh Sơn bắt đầu nhớ lại.
Năm hắn bảy tuổi, chỉ dựa vào chút tiền cứu viện đáng thương kia, căn bản không sống nổi, chỉ có thể đi giúp mấy quán ăn trong khu dân nghèo rửa bát làm việc vặt.
Có điều không được nhận bất kì thù lao nào hết.
Chỗ tốt duy nhất, đó là mỗi ngày có thể ăn hai bữa cơm miễn phí.
May mà giáo dục công lập miễn phí, hắn mới có thể vừa đi làm thêm, vừa học, cầm cự qua từng ngày đến khi trưởng thành.
Vất vả gian khổ trong đó, nếu không phải tự mình trải qua thì không thể hiểu được.
Lúc mười ba tuổi, hắn đã có thể làm ra món ăn khiến ông chủ quán ăn phải tấm tắc khen ngon.
Bất đầu từ năm ấy, cuộc sống của hắn mới dần dần khá lên.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn thả Laura từ trên vai xuống, ôm vào trong ngực.
Bảy tuổi.
Một cô nhóc còn non nớt như vậy, nhưng đã là cô nhi.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: "Laura, cuộc sống của gười trưởng thành luôn tràn đầy gian khổ và mệt mỏi, đây là chuyện không thể tránh được, nhưng anh hy vọng em có thể phấn chấn lên."
"Phấn chấn?"
"Đúng, nếu như không phấn chấn, cuộc sống sẽ thay em quyết định cả một đời."
"... Em lại không nghĩ như vậy."
Laura đầu tựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói.
"Ngọn núi này, chúng ta vẫn phải leo lên" Cố Thanh Sơn nói: "Chúng ta phải xem xét, sau đó... hai người chúng ta phối hợp lại, nhất định có thể chống lại Trieste."
Laura mếu mếu, lại hít sâu môt hơi.
Cô kiên định nói: "Chúng ta phải đánh bại cô ta."
"Rất tốt, chính là khí thế này, chúng ta lên đường thôi."
"Lên đường!"
Hai người đang muốn lên đường, Cố Thanh Sơn đột nhiên dừng lại.
Trong lớp băng của núi, nước chảy màu xanh nhạt biến thành màu đỏ như máu.
Grào... ào....
Tiếng gầm rung chuyển trời đất truyền tới từ dưới đáy sâu, tựa như khắp mặt đất đều đang gào thét.
Xung quanh bóng đen, thủy quang màu xanh nhạt bị màu đỏ chót của máu lan ra bao phủ.
Đây là máu từ vết thương trên người quái vật.
Máu đỏ lan tràn, phản chiếu ra ánh sáng màu đỏ thẩm, khiến cho ánh sáng trong nước ánh ra từng vết máu, chiếu lên người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không nhúc nhích, nhìn chăm chú bóng đen kia dần biến mất khỏi tầm mắt.
Vừa rồi đã có một con quái vật còn sống đi lên.
Đây là con thứ hai.
"Thế giới này có sinh linh khổng lồ như vậy... Hình như bọn chúng là sinh vật các chúng thần thượng cổ tạo ra..." Laura lẩm bẩm.
Là công chúa chim Kinh Cức, đương nhiên kiến thức của cô không hề hạn hẹp.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nghe.
Đột nhiên, một ý niệm rét lạnh thấu xương, chợt lóe lên trong lòng hắn.
Lần này Cố Thanh Sơn đã bắt được ý nghĩ đó.
Sinh linh...
Sinh linh!!!!!!
Trên lưng Cố Thanh Sơn ứa ra từng lớp mồ hôi lạnh, cả người đông cứng tại chỗ không cử động.
"Sao vậy?" Laura nhìn hắn, lo lắng hỏi.
"Đã hiểu ra một vài chuyện."
Cố Thanh Sơn lau mồ hồi trên trán, cố gắng trấn định nói.
Ở trong tầm mắt của hắn, giao diện Chiến Thần điên đang cuồng chớp động.
Từng hàng chữ đom đóm nhỏ xuất hiện trên giao diện.
[Ngài đã thấy sinh linh của thế giới này]
[Ngài nhận ra được khả năng nào đó.]
[Đồng thời giao diện Chiến Thần cũng phát hiện một ít manh mối.]
[Bây giờ chúng ta phải lập tức làm rõ mọi chuyện.]
[Xin nói cho giao diện Chiến Thần biết, ngài đã phát hiện điều gì?]
Cố Thanh Sơn nhanh chóng xem xong những hàng chữ nhỏ trên giao diện Chiến Thần.
Hắn thở dài một hơi, đáp lại ở trong lòng: "Mồi Lửa đang gạt chúng ta, ta nghi rằng nó đã hoàn thành việc lên cấp từ lâu, bây giờ nó là Chư Giới Tận Thế Online: Khởi Nguyên."
- ----------
Hải thuyền Hắc Kỳ.
Đây là sòng bạc nổi tiếng nhất khu Siêu Duy.
Trong số cổ đông của sòng bạc này, tổng cộng có chín mươi chín người là cường giả cấp Bá Chủ.
Cái gọi là cường giả cấp Bá Chủ, tức là có thể dựa vào thực lực của bản thân, có được một thế giới thuộc về riêng mình ở khu Siêu Duy.
Thế giới Siêu Duy vô cùng đặc biệt... bất kỳ thế giới nào đều có thể vượt qua duy độ của thời không, trực tiếp liên kết với nó.
Đồng thời, từ trên phương diện nào đó mà nói, thế giới Siêu Duy lại là một ngôi nhà an toàn.
Chỉ cần đóng chặt lối đi đến Siêu Duy, bất kỳ ai cũng không thể tiến vào đó nữa.
Thậm chí có vài năng lực đặc thù, có thể trực tiếp đuổi người trong thế giới Siêu Duy ra ngoài, giống như năng lực không gian của Mèo Con vậy.
Sự an toàn của thế giới Siêu Duy, thật sự là dễ dàng bảo đảm nhất.
Nếu không phải như vậy, thương thế một nghìn năm không thấy khởi sắc kia của Barry không thể nào sống đến bây giờ.
Trong ngày tận thế của chư giới, thế giới liên tiếp bị hủy diệt, việc sống chết không thể biết trước, mà thế giới Siêu Duy lại có thể bảo đảm an toàn tính mạng cơ bản nhất của mọi người.
Có thể nói, mỗi một thế giới Siêu Duy đều hơn hẳn tất cả tài sản, là vùng đất quý báu mà mỗi cường giả đứng đầu đều tha thiết mơ ước.
Hải thuyền Hắc Kỳ chính là một thế giới Siêu Duy đặc biệt.
Bất kỳ người nào, chỉ cần bước vào thế giới Siêu Duy này, nhất định phải tuân thủ quy củ của sòng bạc.
Không có ai có thể ăn gian ở đây, cũng không có ai có thể nợ tiền không trả, càng không người nào có thể dùng võ lực để chống lại quy tắc ở nơi này.
Bởi vì sòng bạc này có đến chín mươi chín vị cường giả cấp Bá Chủ, có thể chạy đến đây từ thế giới của bọn họ bất cứ lúc nào.
Barry ôm một chai rượu mạnh để lạnh, ực thêm một hớp nữa.
"Mở bài."
Hắn ta vứt số tiền đặt cọc còn sót lại ra.
"Anh thua rồi." Người đối diện lật bài lại, nói.
Barry hậm hực vứt lá bài đi.
Lúc này sau lưng có người vỗ vào bả vai hắn ta.
"Bọn họ đều tới rồi." Mèo Con nói
"Đến cả rồi?"
"Đúng vậy."
Barry đứng lên, nắm chai rượu hung hăng đập lên trên bàn.
Tiếng vỡ nát của chai rượu vang vọng khắp sòng bạc.
Toàn bộ sòng bạc lập tức im ắng lại.
Mọi người nhìn về phía hắn ta.
Barry làm một động tác ra hiệu rời đi, sau đó đi về phía cửa sòng bạc.
Rất nhiều khách chơi đồng loạt đứng dậy khỏi ghế của mình, đi theo hắn ta ra ngoài sòng bạc.
Mọi người nhìn một màn này đều mông lung không hiểu gì, rất nhanh, bọn họ đã biết được đầu mối gì đó.
"Mau nhìn đi, đó là Oanh Thiên Tiềm Long-Trương Nhược Long!" Có người đang đứng xem hô lên.
"Nhìn bên kia, vị kia là thợ săn hư không, Typhiste."
"Trời! Ngươi thấy cô gái xinh đẹp kia không? Đó chính là người đã huỷ diệt Hằng Tinh, Diêu Tâm Mộng."
"Tại sao, tại sao lại có nhiều cường giả tuyệt thế xuất hiện như vậy?"
"Hôm nay... Rốt cuộc là sao vậy?"
Cường giả tuyệt thế, tất cả đều là cường giả tuyệt thế!
Những khách chơi kinh ngạc nghi ngờ chăm chú nhìn những nhân vật trong truyền thuyết rời khỏi sòng bạc.
Bọn họ đồng loạt hiểu được, nhất định đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Gần trăm tên cường giả đi theo sau lưng Barry,
Đi thẳng tới quảng trường bên ngoài sòng bạc.
"Biết chỗ rồi?"
Có người sáp tới gần, thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, vị trí hai tầng thế giới ở bên trái Abruzzo, Mèo Con phát hiện một vết rách không gian bí ẩn." Barry nói.
Một người khác xen vào nói: "Đã lâu không hoạt động gân cốt, vừa hay, trận chiến lần này chúng ta hãy giết sạch đám yêu ma đi”
"Đúng vậy."
"Đã đến lúc chúng ta ra mặt rồi."
Các cường giả tuyệt thế phụ họa nói.
Mèo Con cùng Barry liếc nhau một cái, khẽ gật đầu.
Mèo Con trực tiếp phát động truyền tống hư không khoảng cách gần.
Mặc dù truyền tống của cô không thể đến một nơi nào đó chính xác, nhưng nơi này cách Abruzzo chỉ có năm tầng thế giới, cách vết rách không gian cũng vô cùng gần, xác suất sai lệch không lớn..