Chư Giới Tận Thế Online

Chương 701: Không đánh sao biết thắng thua



Tất cả quái vật đều tránh xa hắn ta.

Bởi vì hắn ta vẫn là Nhập Ma giả, lúc này đang nhận được bảo hộ của Khởi Nguyên.

Thần Võ giả quỳ xuống, đưa hai tay ra, lần lượt vuốt thi thể không đầu của Thần Hành giả và thi thể đã hóa thành quái vật của Thần Mục giả.

“Các đệ….”

Hai hàng huyết lệ từ đôi mắt hắn ta chảy ra.

“Thì ra chúng ta đã trúng kế của người đó.”

“Đây đúng thật là Khởi Nguyên, là trật tự của Ma Vương, người đó đã lừa gạt chúng ta.”

“Các đệ hãy yên tâm, ta nhất định sẽ giết hắn.”

“Ta xin thề, ta phải cầm theo đầu của hắn đến gặp các đệ!”

Hắn ta lau đi hai hàng huyết lệ, đứng dậy, bước nhanh về ra ngoài Thần Điện.

Ở sau lưng hắn ta, số quái vật còn sống sót dần dần chấm dứt giết chóc.

Bọn họ đi theo Thần Võ giả, cũng ra ngoài Thần Điện.

- ----

Hãy cùng tua ngược thời gian lại một chút.

Trong Thần Điện, lúc sinh linh ma hóa vừa mới bùng phát.

Tiếng gào thét bi thảm ai oán từ trên đỉnh núi vang vọng, xuyên qua cả gió tuyết, truyền khắp bốn phương tám hướng.

Giữa các ngọn núi, tiếng gào vang vọng không dứt.

Khắp xung quanh đây đều là tiếng khóc thê lương, tiếng la hét, tiếng nguyền rủa, tiếng kêu rên, khiến người khác rợn tóc gáy.

Ở giữa sườn núi Băng tuyết Thần Sơn.

“Chúng ta đợi ở đây.” Cố Thanh Sơn nói.

Hắc mã lập tức dừng lại.

Laura nhảy xuống khỏi vai Cố Thanh Sơn, chui rúc vào trong lòng hắn.

Cố Thanh Sơn ngồi trên lưng ngựa, ôm lấy Laura, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Trong tầm mắt của hắn, giao diện Khởi Nguyên màu đỏ sẫm sáng lên lần nữa.

Nó rốt cuộc đã từ màu xám trở lại như cũ.

“Ngươi không giả chết nữa à?” Cố Thanh Sơn lạnh nhạt hỏi.

Mồi Lửa, không, nên nói là Khởi Nguyên, phẫn nộ đáp lại: [Kẻ từ bỏ, kẻ phản bội, kẻ hủy diệt của trật tự, chính vào lúc nãy, ngươi lần nữa trở thành kẻ địch của ta, tại sao ngươi phải làm như vậy?]

Cố Thanh Sơn nhất thời im lặng, không nói gì.

[Tội nhân, ngươi đã lừa gạt bọn họ, khiến bọn họ phản bội trật tự, ngươi đã trực tiếp hại chết hơn tám trăm đồng bào chiến hữu!]

“Không, bọn họ không phải chiến hữu của ta.” Cố Thanh Sơn nói.

[Bọn họ giống như ngươi, có được trật tự giúp đỡ, các ngươi vốn có thể kề vai chiến đấu, cùng nhau theo đuổi sức mạnh to lớn, nhưng ngươi đã phản bội trật tự, hại chết bọn họ.]

“Đầu tiên, kẻ giết bọn họ là ngươi.” Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Tiếp theo, những người này chỉ vì theo đuổi sức mạnh và tài phú mà đã tàn sát rất nhiều người vô tội, ta cho rằng đây là kết cục bọn họ đáng nhận được.”

Khởi Nguyên rơi vào im lặng.

Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói: “Cái chết của bọn chúng chỉ là một sự bắt đầu, cuộc chiến của ta và ngươi sẽ còn tiếp tục.”

[Ngươi chỉ là người phàm, là con kiến của Nhân tộc, là tồn tại nhỏ bé nhất trong chín trăm triệu thế giới, ngươi đây là đang tuyên chiến với ta sao?] Khởi Nguyên phẫn nộ nói.

“Đúng thế.”

Trong gió tuyết, cuộc đối thoại của Khởi Nguyên và Cố Thanh Sơn vẫn còn tiếp tục.

[Tuyên chiến với ta? Ngươi phải biết rõ, ngươi chỉ là một người phàm, còn ta chính là khởi nguồn có thể thay đổi trật tự của cả chín trăm triệu tầng thế giới.] Khởi Nguyên nói.

"Không đánh, ai biết thắng hay thua?" Cố Thanh Sơn nói.

Hắn nhìn sơn thể bên trong núi băng.

Cách lớp băng, có thể thấy bên trong núi băng trong suốt màu xanh thẫm kia, máu tươi đang ồ ạt chảy xuống từ phía trên.

Máu tươi lặng lẽ trôi lơ lửng, như những làn sương mù mờ ảo dần dần ăn mòn dòn nước.

Một lúc sau, toàn bộ nước bên trong núi băng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Đỉnh tuyết vốn mang màu xanh nhạt, đã hóa thành một ngọn núi máu.

Nghe Cố Thanh Sơn nói, dường như Khởi Nguyên bắt đầu nghi hoặc gì đó.

Nó hỏi: [Từ khi ta ra đời trên thế giới này, từ Mồi Lửa tiến hóa thành Khởi Nguyên tới nay, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, rất ít khi có người hoài nghi ta, chống đối ta, càng không có ai nhất nhất phản kháng lại ta như ngươi, ta muốn biết, tại sao ngươi phải làm như vậy?]

Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn dòng máu tươi đang chảy trong núi băng, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghe đi."

Trong gió tuyết, tiếng kêu rên gào thét đau đớn vang vọng trong giữa dãy núi, hơn nữa ngày càng có xu hướng giương cao.

Sự giết hại của đỉnh núi phong tuyết đang lên đến cao trào

Màu đỏ tươi của tầng băng cũng ngày càng đậm.

[Ngươi bất bình thay bọn họ?] Khởi Nguyên hỏi.

Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bông tuyết bay xuống từ trên trời, nói: "Không phải bọn họ."

Khởi Nguyên khó hiểu lẩm bẩm: [Ta không hiểu ngươi, nhưng ngươi là một tên nô lệ đặc biệt không thể khống chế, chuyện này rất kỳ lạ. Tại sao trên người ngươi, ta không thể khởi động trật tự dày vò nô lệ? Tại sao ngay cả Ma Hóa cũng không làm được?]

[Không được, ngươi là một sự tồn tại quái dị, phải chết ngay lập tức.]

Khởi Nguyên nói xong câu này, giọng nói dần dần biến mất.

Cố Thanh Sơn cũng không nói tiếp nữa.

Hắn cưỡi ở trên lưng ngựa, lẳng lặng ôm Laura, nghe âm thanh truyền tới từ đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, tiếng kêu thảm thiết đã dần dần biến mất, mà những tiếng gào thét chói tai kì lạ lại càng ngày càng lớn.

Một khắc nào đó, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhìn về phương xa.

Từng ngọn núi băng cao thấp chập chùng vây tròn lại bảo vệ đỉnh núi băng chúng thần cao nhất mà hắn đang đứng.

Dù Cố Thanh Sơn cưỡi ngựa lao như bay, cũng tiêu tốn không ít thời gian mới vượt qua từng ngọn núi băng để đến được ngọn núi băng chúng thần cao nhất này.

Giờ phút này, dần dần có những đốm đen xuất hiện ở trên những dãy núi xa xăm kia.

Đó là Nhập Ma giả.

Bọn chúng lần lượt xuất hiện, rất nhanh đã phủ kín cả dãy núi băng.

Dưới sự thúc giục của Khởi Nguyên, mấy trăm triệu tên Ma Nhập giả đã đến.

Bọn chúng bao vây đỉnh tuyết chúng thần, xông tới như nước lũ.

Đốm đen nhanh chóng lan rộng, rất hiển nhiên, những Nhập Ma giả này đang dần dần tăng nhanh tốc độ hành động.

"Cố Thanh Sơn."

Laura chỉ núi băng xa xa, tỏ ý hắn mau nhìn xem.

"Đường vẫn còn xa như vậy, phải một lát nữa bọn họ mới tới chỗ này." Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.

Laura vươn cổ lên, cẩn thận quan sát xung quanh.

Mỗi một ngọn núi băng phủ tuyết trắng xóa, đều đã bị màu đen bao trùm.

Bầu trời cũng xuất hiện rất nhiều đốm đen nhỏ.

Mặc dù cách rất xa, nhưng loại năng lượng chấn động trên không gian truyền tới đã nói rõ những tên này không phải là nhân vật bình thường.

Những người đó đang xông thẳng về phía này, hiển nhiên trong lòng đang rất gấp rút.

Bọn họ sốt ruột muốn giết chết Cố Thanh Sơn cùng Laura, đạt được phần thưởng hậu hĩnh của Khởi Nguyên.

Từ mặt đất đến bầu trời, quân địch dày đặc chạy đến từ bốn phương tám hướng bao vây lại.

Laura không nhịn được lấy ống nhòm ra, trông về phía xa.

"Như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Số lượng quá nhiều, ngay cả trên Băng Nguyên bên ngoài dãy núi đều đã đen kịt, tất cả bọn chúng đều chạy về phía này." Laura nói.

"Có chừng bao nhiêu người?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Laura lôi ra một màn hình điện tử nhỏ nhắn hình chữ nhật, lắp vào ống nhòm.

"Hiển thị số người." Nàng ra lệnh.

Con số trên màn hình điện tử không ngừng nhảy lên, cuối cùng dừng lại.

"2746921."

"Hơn hai triệu Nhập Ma giả." Laura tuyệt vọng nói.

Cho dù nàng có nhiều trang bị thần khí đi nữa, chỉ dựa vào sức lực của nàng và Cố Thanh Sơn, căn bản không thể khởi động nhiều thần khí như vậy.

Càng không thể nào giết hết hơn hai triệu tên Nhập Ma giả có Khởi Nguyên yểm trợ!

Số lượng Nhập Ma giả khổng lồ ấy, hoàn toàn có thể càn quét cả thế giới!

...

Cùng thời điểm đó.

Trong thần điện băng tuyết của chúng thần, tất cả tiếng kêu gào đều đã biến mất.

Thần Võ giả đi về phía cửa Thần Điện.

Ở sau lưng hắn ta, tất cả yêu ma xếp hàng chỉnh tề, đi theo hắn ta ra khỏi Thần Điện.

Thần Võ giả đứng trước cửa Thần Điện, đánh giá những núi băng thấp bé xa xa kia.

Hắn ta nhìn thấy đám Nhập Ma giả không đếm xuể.

"Muốn tranh giành cả với ta rồi?" Thần Võ giả thì thầm.

Hắn ta đột nhiên xoay một vòng tại chỗ.

Máu đen bắn ra tung tóe.

Trong tiếng hét đầy đau đớn, yêu ma vây quanh hắn ta đồng loạt ngã xuống đất, cơ thể bị cắt thành mấy khúc.

Những yêu ma này không bị chết trong thí nghiệm Ma Hoá, cuối cùng lại bị Thần Võ giả dùng phương thức gần như nực cười diệt sạch.

Bây giờ, chỉ còn lại một mình Thần Võ giả đứng tại cửa Thần Điện.

Mặc dù không bị thương gì, nhưng máu tươi lại ồ ạt chảy ra từ trong thất khiếu (*) của hắn ta, khiến hắn ta chẳng khác nào ác quỷ.

(*) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

"Ngươi hỏi tại sao ta giết bọn họ? Đương nhiên là bởi vì hồn lực, chẳng lẽ ngươi không muốn hồn lực?"

Thần Võ giả nhìn vào hư không giải thích.

Dường như lời này không có sức thuyết phục, gương mặt hắn ta lại càng đau khổ hơn, tựa như đang bị thứ gì đó giày vò.

Thần Võ giả gắng sức chống đỡ, tiếp tục giải thích: "Được rồi, ta biết mình giết người là không đúng, nhưng bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là... giết chết người kia."

Hắn ta phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống đất.

Đau đớn kịch liệt ập tới, hắn ta rên rỉ trên mặt đất phủ tuyết, không ngừng lăn lộn.