Phát hiện cơ thể nho nhỏ trên bờ vai mình khẽ run lên, Cố Thanh Sơn nói sang chủ đề khác: “Dáng dấp của bọn hắn tương tự ta, chỉ có màu da là không giống.”
“Đương nhiên, Cổ Thần dựa theo hình dạng của mình sáng tạo văn minh, cho nên trong chín trăm triệu tầng thế giới, tướng mạo của nhân loại rất được tôn sùng.” Quả nhiên Laura bị chủ đề mới này hấp dẫn, nói.
“Vậy bộ dạng ban đầu của em là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“À, là như thế này...”
Laura nói, trên lưng đột nhiên xuất hiện hai cái cánh nho nhỏ màu xanh lục sẫm.
“Năm nay thịnh hành màu xanh lục sẫm, màu sắc này trông hơi già, đúng lúc em tròn hai mươi tuổi cho nên em cũng nhuộm thử... Thật ra cánh em vốn màu xanh lục thủy tinh.” Cô nói.
Cố Thanh Sơn nhíu mày ngẫm nghĩ hỏi: “Cả hai đều là màu xanh lục, có gì khác biệt sao?”
“... Đúng là đả kích người ta quá. Đề tài này anh không nói được đâu.”
Laura phẩy phẩy cánh rồi thu nó lại.
Dần dần cô không còn sợ hãi nữa.
“Ta nói này...” Hắc Mã dừng chân lại, lên tiếng nói.
Cố Thanh Sơn và Laura cùng lộ vẻ chú ý.
“Hai vị thật sự không phải tới đây để đi dã ngoại đấy hả? Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ban nãy ta vừa mới cảm thấy được chút không khí căng thẳng, sao giờ lại biến mất rồi?” Nó nghi ngờ nói.
“Thật ra suốt cả chặng đường mà ta đi, có mấy lần ta cứ nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng cuối cùng vẫn còn sống tốt.”
Laura chống tay trên vai Cố Thanh Sơn, nói tiếp.
“Ta đã tê liệt rồi, cũng không biết rốt cuộc phải làm sao để sống sót được ở đây, cho nên cứ tùy thôi, dù sao thì cũng còn có anh ấy mà.”
“Nếu hắn ta không có cách gì thì sao?” Hắc Mã nói.
“Vậy thì ta càng không có cách, chỉ có thể chết thôi chứ sao?” Laura nói.
Cố Thanh Sơn thấy Laura không sợ, liền nhìn về phía những thi thể này.
Hắn cảm thấy vẫn nên kiểm tra kỹ một lần.
Giục ngựa tiến lên, Cố Thanh Sơn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán một người cao lớn đang đứng yên bất động.
Linh lực toàn thân được thúc giục, nhập vào trong cơ thể đối phương quét qua quét lại.
Khí quan của những thi thể này hoàn hảo không tổn hại gì, căn bản không có bất kỳ ngoại thương nội thương nào.
Thi thể vẫn còn hơi ấm.
Xem ra chết chưa quá lâu.
Nếu vậy...
Chẳng lẽ là một loại công kích hồn thần?
Cái này rất có thể liên quan đến một tồn tại quỷ thần nào đó.
“Rốt cuộc Thương quỷ được chế tạo ra như thế nào?” Cố Thanh Sơn không kìm được hỏi.
“Phụ thân của em biết, nhưng một lần em từng hỏi ông ấy về vấn đề này, cuối cùng cả ngày hôm đó ông ấy không ăn cơm.” Laura nói.
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía Địa kiếm.
Địa kiếm nói: “Được hỗn hợp từ rất nhiều loại quỷ vật, ngươi có thể tự nghĩ xem, nhưng ta không muốn nói ra quá trình kia.”
“Được, vậy có một vấn đề khác, sau khi Thương quỷ chết rồi thì hoàn toàn biến mất sao? Nên biết nó là thể hỗn hợp của quỷ vật Hoàng Tuyền đấy.” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Không rõ, gần như chưa ai từng giết Thương quỷ.” Địa kiếm nói.
“Đúng vậy, đại khái là không ai biết được đáp án này.” Laura đồng ý.
Cố Thanh Sơn nhớ lại hình ảnh giết Thương quỷ ban nãy.
Cả người nó bị kiếm quang chém nổ tung, biến mất không còn dấu vết.
Còn tất cả mọi người ở đây đều bị chết vì công kích thần hồn.
Quỷ vật am hiểu nhất công kích thần hồn...
Như vậy, phải chăng có quỷ vật mới, sinh ra từ thi thể của Thương quỷ?
Hoặc có thể nói, thế giới này đang bị những quỷ vật khác tập kích?
Không, tấm chắn phòng hộ chúng thần chắc hẳn rất nghiêm mật, uy lực cũng không bình thường. Khởi Nguyên cũng không thể tìm được đủ các cách nhanh như vậy để đối phó với tấm chắn này.
Quỷ...
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cổ động linh lực toàn thân, bộc phát ra toàn bộ sức chiến đấu.
Hắn khai hóa Lôi linh của Ngũ Hành đặc dị, dưới trạng thái triển khai toàn bộ thực lực, cả người đều được bao trùm trong lôi quang trắng xanh.
Nguyên tố Lôi linh lại có tên là “Tru Tà”, tăng thêm sức sát thương tự nhiên với quỷ vật.
“Anh làm gì vậy?” Laura kinh ngạc nói.
“Quỷ vật trời sinh sợ lôi điện, anh muốn kiểm tra thử tình hình một chút.”
Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng: “Tán!”
Triều Âm kiếm, Địa kiếm, Lục Giới Thần Sơn kiếm chia ra ba hướng khác nhau, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Ba thanh phi kiếm hối hả phi hành trong hư không.
Chúng vòng quanh xung quanh trong phạm vi vài dặm, liên tục thi triển bí kiếm Họa Ảnh không ngừng.
Chỉ một lát sau, kiếm khí mạnh mẽ ầm ầm bộc phát.
Kiếm ảnh màu đen vô cùng vô tận như đóa hoa sen nở rộ trong hư không im ắng.
Cùng với phi kiếm xuyên thẳng ra, không gian xung quanh dần dần đều chỉ có kiếm quang, giống như một vùng biển kiếm.
Từng đạo kiếm ảnh màu đen lần lượt bao trùm lên lôi quang xanh trắng không ngừng chuyển động qua lại.
Rất nhanh, toàn bộ kiếm ảnh vô tận hóa hành kiếm quang lôi điện.
Lôi quang lấp lóe hình thành một thể phát sáng mênh mông, loại bỏ đi màn đêm đen trên mặt đất.
Trong phút chốc, trong phạm vi vài dặm xung quanh hắn bỗng sáng như ban ngày.
Lôi điện phạm vi lớn như vậy giáng xuống giống như thần tích.
Sau một thời gian, một cỗ thi thể giật giật.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn mãnh liệt.
Tâm ý động, Địa kiếm cũng động theo.
Soạt một tiếng, Địa kiếm bay qua, nửa đường lại tản ra vô số kiếm quang lôi điện.
Triều Âm kiếm đến, cũng hóa thành từng tia điện xà xoay chuyển.
Lục Giới Thần Sơn kiếm xoay vòng quanh cỗ thi thể kia, không ngừng chém ra những đường sáng lôi điện mỏng manh.
Ba thanh kiếm cùng phóng ra, vung ra những đạo kiếm quang, tạo nên một lồng giam lôi điện vây hoàn toàn lấy thi thể kia.
Trong lồng giam, thi thể kia bỗng nhiên khẽ động.
Bóng đen to lớn trên thi thể phi không lao lên, đụng vào kiếm quang lôi điện.
Xì xì xì xì...!
Kiếm quang chém lên người nó tạo ra những đợt khói trắng.
Bóng đen phát ra một tiếng thét chói tai thê thảm đau đớn.
Là quỷ!
Chỉ có quỷ vật mới có thể bị lôi điện chạm vào là đại thương nguyên khí.
Cố Thanh Sơn càng vững tin vào suy đoán trước đó.
Bóng đen lui về, vòng quanh trong lồng giam bằng lôi điện, lo lắng bay tới bay lui.
Cố Thanh Sơn nhìn kỹ thì phát hiện bóng đen này hình như tạo thành từ mấy chục hình ảnh, chúng nó từng hình thể không đồng nhất, chồng chất lên với nhau trông vô cùng kỳ dị.
Sơn Nữ hiện thân, nói với Cố Thanh Sơn: “Công tử, đây là quái vật thuộc Hoàng Tuyền, tổng cộng có mười ba loại ma quái nuốt hồn, chuyên ăn hồn phách chúng sinh.”
“Hoàng Tuyền sao còn có thứ hung ác như vậy, sao lần trước đi ta không thấy?” Cố Thanh Sơn không kìm được hỏi.
“Lần trước ngài đi, Trường mâu bảy màu đã tiêu diệt hết Hoàng Tuyền một lượt cho nên dĩ nhiên không thấy gì.” Sơn Nữ nói.
“Cô có thể nói chuyện với chúng không?” Cố Thanh Sơn nói.
“Không, bọn chúng đã đánh mất thần chí, chỉ biết giết chóc.” Sơn Nữ lắc đầu nói.
“Bọn chúng có phải là sản phẩm sau khi Thương quỷ tan ra không?”
“Có khả năng, nếu nói vậy...”
Sơn Nữ dần trợn to mắt.
Cố Thanh Sơn cũng hiểu ra, vội hỏi Địa kiếm: “Thương quỷ là sản phẩm hỗn hợp của bao nhiêu loại thần quỷ Hoàng Tuyền?”
Địa kiếm nói: “Địa Ngục có 808 quỷ tướng quỷ tốt, 1600 quái vật hung ma, cụ thể là hỗn hợp của bao nhiêu thì không chắc, dù sao cũng không ít hơn một nửa số tổng, nếu không sẽ không chế tác ra được.”
Tim Cố Thanh Sơn chìm xuống.
Nếu đúng như phỏng đoán, vậy một con Thương quỷ ít nhất có thể phân tán thành 1204 quỷ quái.
“Vừa rồi ta giết chết 11 con Thương quỷ.”
Hắn lẩm bẩm nói.
Nếu như tất cả Thương quỷ đều tản ra thành quỷ quái, vậy tình hình...
Nghĩ đến tình huống như vậy, Laura đang im lặng lắng nghe không kìm được run lên.
Lúc này phía trước con đường dường như xuất hiện tiếng động kỳ quái gì đó.
“Chúng ta phải tạm dừng thảo luận một chút rồi.”
Cố Thanh Sơn nói rồi đặt Laura lên lưng ngựa, còn mình thì tung người xuống ngựa.
Hắn vẫy tay một cái, ba thanh phi kiếm bộc phát ra công kích mãnh liệt, trực tiếp tiêu diệt mười ba loại quỷ quái nuốt hồn kia.
Ba thanh kiếm bay trở về, nhẹ nhàng trôi nổi ở sau lưng hắn.
“Ta đi xem thử, các người ở đây chờ.” Hắn nói với Laura và Hắc mã.
Laura nhìn trái nhìn phải.
Bốn phía ngoài Cố Thanh Sơn và cô thì không còn một người sống nào, chỉ có mấy thi thể ở cách đó không xa.
Những thi thể này vẫn duy trì động tác lúc còn sống, đứng im bất động.
Nét mặt của bọn họ vô cùng thống khổ, lại như kinh hãi cực độ.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Trong đêm tối, cả thành phố như đã chết hết.
Một trận gió thổi tới, lạnh tê tái.
Nếu Thương quỷ thật sự tản ra thành vô số quỷ vật...
Laura nghĩ tới đây thì không kìm được rùng mình.
“Cố Thanh Sơn, em sợ.” Cô kêu lên.
“Yên tâm, anh chỉ đi xem một chút, lập tức quay lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura khịt mũi, giọng nức nở nói: “Em thật sự rất sợ.”
Cố Thanh Sơn đành phải quay lại, đặt cô lên vai lại.
“Ngồi vững chưa?” Hắn hỏi.
Laura gật mạnh đầu.
“Ta và cô ấy đi xem thử, ngươi ở đây nhé.” Cố Thanh Sơn nói với Hắc mã.