Chư Giới Tận Thế Online

Chương 784: Chuyện của cô ấy là chuyện của tôi (2)



Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Có câu nói này của anh là tôi cảm thấy yên lòng rồi.”

“Có vẻ như anh rất ghét bọn họ thì phải?” Trương Anh Hào chen vào nói.

Barry gật đầu nói: “Tôi thường giết hai loại người, một loại là người tùy tiện hủy diệt thế giới, một loại là người tự ý giết hại những người vô tội, còn một loại nữa chính là đám người điên của học viện Thần.”

“Tôi cũng ghét bọn họ của bây giờ, tôi cho rằng khoảnh khắc thứ đó sống lại, nó đã thay đổi linh hồn của bọn họ.” Mèo Con tiếp lời, nói: “Cho nên Cố Thanh Sơn, anh có suy nghĩ gì cứ mạnh dạn đi làm đi, tôi và Barry sẽ hỗ trợ cho anh.”

“Cảm ơn.” Cố Thanh Sơn đáp lại.

Hắn cúi đầu xuống, suy nghĩ một lát.

Barry và Mèo Con đều yên lặng chờ đợi quyết định của hắn.

Một lát sau, Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Người mà bọn chúng giết, chính là người bảo hộ Cửu Phủ, tôi đã từng gặp bà ấy.”

“Ừm.” Barry ra hiệu bảo hắn nói tiếp.

“Miệng của bà ấy vốn bị khâu kín, bình thường chỉ là dựa vào tâm linh tiến hành trao đổi.”

“Cho nên bà ấy mở miệng nói chuyện, là vì muốn dẫn dụ ra mục đích của đám người đó, bà ấy biết Nữ Thần Công Chính sẽ ghi lại tất cả mọi thứ, có thể đem những chuyện xảy ra lúc đó truyền ra bên ngoài.”

“Cho đến lúc chết bà ấy vẫn suy nghĩ cho Tô Tuyết Nhi, hi vọng Nữ Thần Công Chính bảo vệ Tô Tuyết Nhi.”

“Tôi cho rằng bà ấy đúng thật là đã làm tròn trách nhiệm của bậc trưởng bối đối với Tô Tuyết Nhi.”

“Cho nên, tôi muốn giết đám người này, báo thù thay bà ấy.”

Mèo Con nghe có chút khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Đợi đã, anh thay bà ấy báo thù? Bà ấy không phải là trưởng bối của Tô Tuyết Nhi sao?”

Cố Thanh Sơn im lặng một chút, rồi nhẹ giọng nói: “Chuyện của Tô Tuyết Nhi, chính là chuyện của tôi.”

Một luồng ánh sáng màu tím xông thẳng lên trời.

Mọi người quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy những tên đang bị Mèo Con giam cầm kia chạm tay vào nhau, liên kết lại xếp thành một vòng tròn.

Ánh sáng màu tím xuyên qua cơ thể của họ, hình thành một vòng tròn sáng khép kín, chiếu về hướng hư không vô tận.

Mèo Con nhìn cột sáng màu tím ma mị kia, nói: “Anh, chính là Lời nguyền Linh hồn nổi tiếng kia.”

Còn chưa đợi Barry lên tiếng, tên cầm đầu đám người kia đã mở miệng: “Barry, bọn ta đúng là không đánh lại ngươi, nhưng ngươi hãy nhớ, ngươi mãi mãi cũng không cách nào đối chọi lại Thần của bọn ta.”

“Thần của các ngươi chỉ sống lại chưa đến một giây.” Barry khinh thường nói.

Câu nói này hình như đã chọc giận tên đó.

“Barry, tuy ngươi lợi hại, nhưng ngươi có thể mãi mãi bảo vệ thế giới này sao?”

“Có nhìn thấy ánh sáng màu tím rực rõ này không? Có nó ở đây, bọn ta không sợ gì hết.”

Tên thủ lĩnh đó nở nụ cười quỷ dị, nói tiếp: “Giết bọn ta đi, đợi lần sau bọn ta sống lại, nhất định sẽ mang theo càng nhiều người đến đây báo thù.”

Câu nói này nói ra khiến tất cả mọi người đều trở nên yên lặng.

Barry cũng nhíu chặt mày.

Rõ ràng, ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự phiền toái nào đó.

“Tôi muốn hỏi một chút, sống lại mà bọn họ nói, chẳng lẽ là bọn họ chết rồi vẫn còn có thể sống lại được sao?” Trương Anh Hào khó hiểu hỏi.

Mèo Con giải thích nói: “Đúng thế, linh hồn của đám người này đã bị nguyền rủa rồi, sau khi bọn họ chết đi, linh hồn sẽ trực tiếp trở về một nơi nào đó, và ở đó hóan đổi thân thể, lần nữa sống lại.”

“Bởi vì năng lực sống lại này của bọn họ, cho nên trong chín trăm triệu tầng thế giới, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu sợ hãi đám người điên cuồng này.”

Mắt thấy đã ngăn cản được tất cả cả mọi người, đám người đó bắt đầu đắc ý.

Thủ lĩnh của bọn họ nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Lúc nãy, hình như ngươi nói muốn báo thù thay ai đó?”

“Đúng thế.” Cố Thanh Sơn nói.

Thủ lĩnh nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, chậm rãi nói: “Kiểu tồn tại như Barry, bọn ta đúng thật là không thể đánh lại, nhưng ngươi thì không giống vậy, nhãi con.”

“Đây là lần đầu tiên ta bị người sắp phải chết uy hiếp.” Cố Thanh Sơn cười nói.

Tên thủ lĩnh sắc mặt âm u nói: “Thực ra ta không muốn uy hiếp ngươi, như vậy cho thấy bọn ta quá tính toán với tên lâu la như ngươi, nhưng ngươi đã phá hỏng kế hoạch của bọn ta, vậy thì không giống nữa.”

“Ồ? Các ngươi có tính toán gì?” Cố Thanh Sơn vẫn cười nói.

Tên thủ lĩnh tiếp tục: “Ta đã để ý đến, trong thế giới này, ngoại trừ ngươi ra, hình như không một ai khác có thể rời khỏi nơi này.”

Nụ cười của Cố Thanh Sơn chợt cứng lại.

Trong nháy mắt hắn đã hiểu được ý của đối phương.

Tên thủ lĩnh tiếp tục nói: “Ngươi phải hiểu rõ một chuyện, Barry không thể mãi mãi bảo vệ thế giới này được, sẽ có một ngày, bọn ta sẽ giết sạch hết tất cả mọi người trong thế giới này, thu linh hồn của bọn họ đi, trong số những người đó, nhất định sẽ có người mà ngươi quan tâm.”

“Ngươi sẽ hối hận suốt đời vì đã chọc vào học viện Thần bọn ta.”

“Còn cả ngươi, Barry, rất nhanh nữa ngươi sẽ biết được, ở trước mặt Thần của bọn ta, một mình ngươi mạnh là không có bất kỳ tác dụng gì cả, bọn ta sẽ khiến người cảm nhận được sự đau khổ tuyệt vọng do sự bất lực mang đến.

Barry hừ lớn một tiếng, giơ nấm đấm lên rồi nói: “Ta sẽ thường xuyên chú ý thế giới này, đám người cặn bã các ngươi, bây giờ đi chết trước đi.”

Vào lúc hắn chuẩn bị ra tay, Cố Thanh Sơn đột nhiên ngăn hắn lại.

“Rất ít người dám lấy thế giới này ra uy hiếp tôi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Yên tâm, một quyền của tôi đã đủ diệt hết bọn chúng.” Barry nói.

“Nếu như bọn họ có thể sống lại, làm như vậy thật không có ý nghĩa, cứ đợi một chút, để tôi xác nhận một số việc.” Cố Thanh Sơn nói.

Barry thu lại nấm đấm.

Tên thủ lĩnh cười to nói: “Bọn ta ngay cả chết cũng không sợ, có thể trở về vô số lần giết người của thế giới này, cho dù thường xuyên bị Barry phát hiện, mỗi lần chỉ cần giết được một số người, rất nhanh cũng đã có thể khiến thế giới này diệt vong.”

Cố Thanh Sơn không còn để ý đến hắn.

“Sơn Nữ.” Cố Thanh Sơn triệu hồi.

Lục giới Thần Sơn kiếm bay ra, hóa thành một nữ tử áo xanh.

[Có ta, công tử.]

“Ta có một vấn đề.”

[Công tử mời nói.]

Cố Thanh Sơn nhìn Sơn Nữ, không nói câu nào.

Tất cả mọi người đợi một lúc,

Lúc này mới biết là hắn đang dùng phương thức trò truyện tâm linh để nói chuyện cùng Kiếm linh.

Vài giây sau, Sơn Nữ nhìn Cố Thanh Sơn, rồi gật đầu.

Cố Thanh Sơn lập tức nhìn về phía Diệp Phi Ly nói: “Để Vong Xuyên Ly Hồn Câu ra đây một chút.”

Ở bên hông của Diệp Phi Ly, Vong Xuyên Ly Hồn Câu hiện ra.

[Ta đây, Cố Thanh Sơn, có chuyện gì?] Nó hỏi.

“Sơn Nữ nói ngươi có thể câu hồn phách của người khác?”

[Cái gọi là vừa vào Vong Xuyên, những chuyện trước kia đều sẽ quên hết, còn ta chính là binh khí ngưng tụ của Vong Xuyên, có thể dễ dàng làm được chuyện này.]

“Vậy thì không còn vấn đề nữa rồi.”

Cố Thanh Sơn gật đầu nói.

Vừa dứt lời.

Ngay trong khoảnh khắc đó.

Sơn Nữ bỗng nhiên biến mất, Cố Thanh Sơn tay cầm Lục giới Thần Sơn kiếm, chỉa thẳng về đám người của học viện Thần.

Bí kiếm, Đoạn Thủy Lưu!

Với tu vi hiện giờ của Cố Thanh Sơn, toàn lực thi triển đạo bí kiếm này, uy lực không còn giống như ngày trước nữa.

Đám người bị Mèo Con triệt để giam cầm, lại bị hạn chế tất cả năng lực phản kích, những phương pháp phòng ngự toàn thân đều bị cướp đoạt không còn một mảnh, ngay cả cử động cũng không được.

Kiếm quang tập kích cơ thể.

Bọn chúng bị từng kiếm quang mạnh liệt oanh tạc thành từng miếng thịt vụn.

Ngay vào lúc cả quá trình bắt đầu, tên thủ lĩnh đó đã ý thức được cái chết sắp đến gần.

“Chúng ta cứ đợi mà xem.”

Hắn bình tĩnh nói.

Hú……

Kiếm phong mạnh liệt rít gào bay đi.

Đám người của học viện Thần bị Cố Thanh Sơn giết sạch không còn một mảnh.

Sau đó cột sáng màu tím đó đột nhiên phun trào mãnh liệt, nó va chạm kịch liệt trong hư không.

Rất nhiều đạo quang ảnh xuất hiện trong cột sáng màu tím đó.

Bọn họ nhìn Cố Thanh Sơn, rồi theo cột sáng màu tím, bay lên trên không.

“Là linh hồn!” Mèo Con thấp giọng quát.