Đao kiếm chém vào nhau, phát ra âm thanh chát chúa chói tai, giống như có thể đánh rách màng nhĩ vậy.
Cả mảnh trời đất đều bị chấn động.
Rất nhiều trận pháp sư có tu vi kém đều hốt hoảng lùi về phía sau.
Chỉ bị đao kiếm lan ra, bọn họ cũng không chịu đựng được.
"A?"
Giọng nói hơi kinh ngạc truyền ra từ người phụ nữ lạnh lùng kia.
Một đao này lại bị chặn.
Nàng đành phải dừng lại giữa không trung, hiện ra thân hình.
Cố Thanh Sơn mở mắt, nhìn lại.
Trên mặt người phụ nữ kia có một mặt nạ bằng kim loại, kể cả thần hồn cũng không thể xuyên qua được.
Nàng có dáng người đầy đặn, bị một bộ chiến giáp xinh đẹp bọc lại.
Tay cầm trường đao.
Cả người tản ra một luồng sát ý sắc bén mà lạnh như băng.
Ninh Nguyệt Thiền!
Trong toàn bộ giới tu hành, có khi chất như vậy trừ nàng ra không còn ai có cả.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Aizz, tại sao ngay cả cô cũng không nhận ra ta chứ? Ta không phải giả mạo."
Ninh Nguyệt Thiền không để ý tới lời nói của hắn, nói một cách thờ ơ: "Trên đời có quá nhiều cách để những tên khốn kiếp có thể giả mạo hắn."
"Ngươi có thể cản một đao của ta thì hãy chuẩn bị chết đau khổ hơn đi."
Cố Thanh Sơn nghe ra được, mặc dù giọng nói của nàng rất bình tĩnh thế nhưng lại ẩn giấu đi sự tức giận ngập trời.
Nàng thật sự định ra tay!
Khi thấy Ninh Nguyệt Thiền định tấn công tiếp thì Cố Thanh Sơn không nhịn được, quát lên: "Từ từ! Vừa nãy là cô đánh lén, lần này tới lượt ta!"
Ninh Nguyệt Thiền hơi dừng lại.
Cố Thanh Sơn thấy vậy, cũng không thấy xấu hổ chút nào mà lùi về sau một khoảng cách xa.
Nói đùa chứ, lúc cô nương này chiến đấu ngay cả mạng mình cũng không cần, mình cũng không ngu, không cần chiến đấu với nàng!
Hắn vận dụng đầu óc của mình, nghĩ cách ứng đối với tình hình hiện giờ.
May mắn rằng hắn đã trải qua vô số lần nguy hiểm tới tính mạng nên có kinh nghiệm rất phong phú, vì vậy, trong những trường hợp này đầu óc của hắn vẫn sử dụng tốt.
Lông mày của Ninh Nguyệt Thiền vừa nhướng lên, Cố Thanh Sơn đã nghĩ ra một cách.
Trường đao lóe lên.
Ninh Nguyệt Thiền lao tới!
Cố Thanh Sơn lùi lại lần nữa, nhanh chóng mở ra túi trữ vật, lấy một vật ra.
Hắn hét lớn: "Cô nhìn kỹ xem đây là cái gì!" - trong tay hắn là một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Đây là Long Tiền Lệ, là một thứ rất có ích với thần hồn, mùi thơm nhạt nhẹ, lưu luyến mà không tán, luôn được nhóm nữ tu yêu thích.
Đáng tiếc rằng loài hoa này rất hiếm, ngay cả ở trong thế giới tu hành có tài nguyên phong phú cũng rất hiếm.
Thế nhưng ở trong Bách Hoa tông có vài cây.
Đó là do Bách Hoa tiên tử mất công mất sức đi khắp thế giới tu hành mới tìm về được.
Bởi vì khi còn nhỏ thần hồn của Tú Tú bị thương, Bách Hoa tiên tử phải dùng đóa hoa của cây này làm thức ăn cho Tú Tú, mong cô bé sớm khỏi hẳn.
Sau khi bị Bách Hoa tiên tử sưu tầm thì trong thế giới tu hành, Long Tiền Lệ càng hiếm thấy hơn.
Mà Cố Thanh Sơn lấy đóa hoa này ra cũng có lý do của nó.
Khi xưa linh thú tạo phản, Ninh Nguyệt Thiền âm thầm nhờ Cố Thanh Sơn giúp đỡ, tới dã ngoại đón hắn trở về.
Lúc đó, ở trong thuyền bay, Cố Thanh Sơn đã từng tặng cho Ninh Nguyệt Thiền một đóa Long Tiền Lệ.
Chuyện này cũng chỉ có hai người họ biết.
Cứ để cho những kẻ tu hành trong liên minh sưu hồn toàn bộ tu sĩ của thế giới này cũng không thể nào biết được chuyện đó.
Khi Ninh Nguyệt Thiền thấy đóa hoa này chắc chắn sẽ biết được tại sao mình lại lấy đóa hoa này ra.
Đóa hoa này cũng có thể chứng minh Cố Thanh Sơn không phải giả mạo!
Sau một chớp mắt...
Lưỡi đao dừng lại một cách đột ngột.
Ánh đao hung ác, không gì cản nổi này đã rút lui trước đóa hoa màu trắng trước mắt.
Trường đao chạm nhẹ vào cánh hoa, tất cả sự sắc bén của nó đã được dấu đi.
Ninh Nguyệt Thiền để đao xuống, tháo mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Sát ý đoạt mạng cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, giống như có nghìn vạn lời muốn nói.
Thế nhưng trong trường hợp này, làm sao có thể kể hết ra chứ?
Nàng nhìn lại đóa Long Tiên lệ, hỏi một cách thản nhiên: "Theo vị trí bị bẻ thì đóa hoa này cũng ở cùng một cành hoa sao?"
"Đúng vậy, hôm đó đưa cô một đóa, đây là một đóa khác cùng nhánh cây." Cố Thanh Sơn nói.
Hơi nghĩ chút rồi hắn lại bổ sung: "Đóa hoa này cũng tặng cho cô."
Bông hoa tản ra hương thơm nhẹ nhàng, làm cho tâm thần người yên tĩnh.
Ninh Nguyệt Thiền thu đao lại.
Nàng đi tới, nhận lấy bông hoa một cách cẩn thận, để ở trước mũi rồi ngửi.
"Vừa đúng hai bông, ta có thể trồng nó ở cùng một nơi."
Nàng nói khẽ.
Trên bầu trời.
Từng tấm Truyền Tấn phù biến thành ánh lửa, bắn tới khắp nơi trên thế giới.
Cố Thanh Sơn thật sự đã trở về rồi!
Tin tức giống như mọc cánh, truyền tới toàn bộ thế giới.
Nhưng mà người trong cuộc lại không có cảm giác gì.
Hắn đang cùng Ninh Nguyệt Thiền đứng trên mặt hồ, nói chuyện về những chuyện xảy ra gần đây.
"Nói vậy, mặc dù đã dung hợp mấy thế giới rồi nhưng các người vẫn không phát hiện ra một sinh vật nào trong các thế giới đó hả?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền trả lời: "Đúng vậy, tới hiện tại thì cả thế giới chỉ có người của thế giới chúng ta, điều này rất kỳ lạ, có lẽ chuyện này chỉ có sư phụ huynh mới rõ ràng chứ những người khác đều không biết gì cả."
Cố Thanh Sơn yên lặng.
Lục đạo đã bị đánh nát.
Dưới lực lượng khủng bố như vậy thì có lẽ rất nhiều mảnh vỡ của thế giới đều xảy ra vấn đề.
Điều đáng chú ý đó là, Cố Thanh Sơn phát hiện, sau khi thế giới Lục Đạo bị vỡ nát thì các mảnh vỡ thế giới vẫn là Lục Đạo.