"Phía sau xuất hiện một con quái vật hư không, nhưng nó chỉ đi ngang qua, bây giờ đã rẽ sang một hướng khác."
Mấy tiếng báo cáo liên tiếp vang lên trong phi thuyền.
Một lát sau, có giọng nói ồm ồm vang lên: "Còn bao lâu nữa đến chợ đen Khôi Thủ?"
"Đã tiến vào tuyến đường bí mật của chợ đen Khôi Thủ, một giờ sau là đến nơi." Có người nói.
Giọng ồm ồm liền ra lệnh: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đề cao cảnh giác... cái chợ đen chết tiệt này e là còn nguy hiểm hơn cả những chợ đen khác."
Cùng với mệnh lệnh này, bầu không khí trong toàn bộ phi thuyền cũng bắt đầu căng thẳng lên.
Giọng nói ồm ồm tiếp tục sai bảo nói: "Ngoài ra, năm cái phi thuyền rác rưởi chúng ta kéo về, bây giờ phải chia nhau đi tìm kiếm xem có vật gì tốt không."
"Vâng, thủ lĩnh."
Mệnh lệnh được thi hành rất nhanh.
Năm nhóm đã được chọn ra từ sớm, giờ phút này đang chờ thuyền trưởng ra lệnh một tiếng, chia nhau chui vào xác của năm phi thuyền, bắt đầu tìm vật bán đáng giá.
Trong phi thuyền thiên khoa học kĩ thuật mà Cố Thanh Sơn đang ở, cũng có hai tên đàn ông và một người phụ nữ chui vào.
Bọn họ bắt cẩn thận tìm kiếm vật liệu.
... Đây đều là công việc quen thuộc, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy không có vấn đề.
Trước đó, hắn đã thận trọng toả ra Thần Niệm, điều tra tình huống của phi thuyền cùng tất cả nhân viên ở phía trước.
Tình hình trước mắt, hình như xác của chiếc phi thuyền này được những người chuyên đi thu thập rác thải trong hư không bắt được.
Loại công việc nguy hiểm lại không được đãi ngộ nhiều ở trong hư không này, chắc là những người có thận phận cấp thấp nhất trong khu Tranh Bá.
Thực lực của bọn họ cũng đã nói rõ một điểm này.
Ngoại trừ tên thuyền trưởng có giọng nói ồm ồm kia, trong tiềm thức Cố Thanh Sơn không toả ra Thần Niệm đi thăm dò hắn ta.
Những người khác đều bị hắn dò xét một lượt.
Thực lực của những người này cùng với tu vi của Cố Thanh Sơn ngang nhau.
Điều tra xong tất, Cố Thanh Sơn lập tức yên tâm.
Trong những người cùng thực lực, hắn chưa từng sợ ai.
Bây giờ chỉ cần đề phòng tên thuyền trưởng đó là không có bất kỳ vấn đề gì nữa.
Giờ phút này, hắn vẫn hóa thành trứng kiến, tiếp tục ẩn thân tại chỗ sâu trong xác phi thuyền.
Sở dĩ mãi vẫn không hành động, là vì đang cân nhắc hai phương diện.
Một là Cố Thanh Sơn mới vừa tiến vào khu Tranh Bá, ngay cả cách cơ bản nhất để vượt qua các thế giới còn chưa nắm được, bây giờ cứ theo chân bọn họ là được.
Hai là trải qua lần mệnh kiếp đầu tiên, tu vi của hắn bắt đầu tăng vọt.
Trong Thiên Kiếp cảnh, tổng cộng hắn phải đối mặt với ba lần mệnh kiếp.
Vượt qua lần mệnh kiếp đầu tiên, Cố Thanh Sơn sẽ thăng cấp lên cảnh giới Thiên Kiếp trung kì.
Vượt qua lần mệnh kiếp thứ hai, hắn sẽ trở thành tu sĩ Thiên Kiếp hậu kì.
Vượt qua lần mệnh kiếp thứ ba, ngay cả Thiên Kiếp hắn cũng không cần vượt qua nữa, trực tiếp thăng cấp lên Thái Hư cảnh.
Nhưng lần mệnh kiếp thứ ba vô cùng hung hiểm, thời gian có thể dài có thể ngắn, thậm chí có khi, rõ ràng cảm thấy mình đã vượt qua, nhưng trên thực tế vẫn chưa kết thúc.
Thường thường có một vài người sau khi lên cấp Thái Hư, mệnh kiếp còn có khả năng phản công.
Cố Thanh Sơn đã từng tham khảo rất nhiều điển tích của thế giới Huyền Không, cũng xem qua ghi chép về tu hành mà sư tôn đưa cho, giờ phút này cẩn thận nhớ lại, ban đầu Tề Diễm bỏ mình, có lẽ cũng liên quan đến lần mệnh kiếp thứ ba.
Có lẽ lúc ấy, mệnh kiếp của Tề Diễm chưa kết thúc hoàn toàn.
Hắn ta không nên vừa đột phá đã chạy đến thế giới Thần Võ.
Cho nên, lúc này Cố Thanh Sơn mới vượt qua lần mệnh kiếp đầu tiên, cũng không có bất kỳ ý định hành động nào.
Hắn định tiếp tục ẩn núp như vậy.
Cho đến phi thuyền hạ cánh, hắn mới có thể hoàn thành củng cố tu vi, sau đó tìm cơ hội lén xuống khỏi thuyền.
Từ đó trở đi, hắn sẽ bắt đầu thử nghiệm tiếp xúc thế giới của khu Tranh Bá, hiểu được các tri thức của khu Tranh Bá cùng với cách sinh tồn.
Đây chính là dự định của Cố Thanh Sơn.
Nhưng phát triển của sự việc, hoặc là nói số mạng mỗi con người, luôn không theo những gì mà mình hi vọng.
Trong xác phi thuyền.
“Honey, anh qua đây xem đi." Cô gái phụ trách tìm kiếm kia hô lên.
Trong hai tên đàn ông, một người khá mập liền đi tới, hỏi: "Sao vậy? Loại phi thuyền kiểu này, chắc không có bảo bối gì đâu nhỉ."
"Dĩ nhiên không có bảo bối gì, chỉ là em không mở được cái rương này ra, cho nên muốn anh tới giúp thôi." Cô gái kéo tay của gã, làm nũng nói.
Người đàn ông kia nhìn chi tiết và tạo hình của chiếc rương, trong lòng lập tức đoán được gì đó.
Gã cười nói: "Không ngờ vận may lại tốt như vậy, đồ trong cái rương này hẳn cũng không tệ lắm."
"Sao anh biết?" Cô gái hỏi.
"Bởi vì đây là một cái rương đã được cài đặt chương trình tự động huỷ diệt, nếu như không biết mật mã mà muốn phá vỡ nó, đồ vật bên trong sẽ bị lựu đạn mini huỷ diệt." Người đàn ông thẳng thắn nói.
"Em đoán anh nhất định có cách." Cô gái cười nói.
"Dĩ nhiên, anh là thầy gọi ma quỷ, chỉ cần dùng năng lực kêu gọi đặc biệt đó của anh, là có thể vượt qua không gian, trực tiếp gọi được đồ vật bên trong ra." Người đàn ông kiêu ngạo nói.
Cô gái nhìn gã, lộ ra vẻ sùng bái: "Năng lực kêu gọi như anh đều rất hiếm thấy, sau này cuộc sống của chúng ta như thế nào, phải dựa hết vào anh rồi"
"Yên tâm đi, vợ, chờ anh kiếm đủ tiền, anh nhất định sẽ đưa em đi ngồi phi thuyền cao cấp nhất, đến thần điện Tri Thức đốt lên cây Thần Tính!"
Người đàn ông nói xong liền ngồi xuống bên cạnh chiếc rương.
Gã vươn tay sờ lên mặt rương, lặng lẽ phát động năng lực kêu gọi đặc biệt của mình.
Bảy bóng đen mờ nhạt thò ra từ trên cánh tay của gã, lông tuyến xuyên thấu qua chiếc rương như bạch tuộc, mò vào bên trong.
Đây là sức mạnh kêu gọi ma quỷ, dùng để xuyên qua một cái rương mỏng dính, thật sự không có gì khó khăn.
Người đàn ông cau mày, chuyên chú dò xét đồ trong rương, đột nhiên...
Miệng gã bị bịt lại, một chuôi dao găm xuyên qua ngực gã.
Người đàn ông mở to hai mắt, liều mạng giãy giụa.
Lại thấy con dao găm kia được rút về.
Một cái tay xuyên qua ngực gã, nắm lấy tim gã trực tiếp bóp vỡ.
Cả người gã cứng đờ, ngừng giãy giụa, té lăn trên đất.
Dựa vào năng lực kêu gọi ma quỷ, gã sẽ không chết ngay lập tức... nhưng thời gian này cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
“Vương Thành, rốt cuộc anh đã chết”
Một giọng nam từ sau lưng truyền tới.
Người đàn ông ngã trên đất khó khăn đưa mắt nhìn, nhưng đã nhìn thấy cảnh tượng khiến gã trợn tròn hai mắt.
Người phụ nữ của gã đang tựa vào lòng một tên khác, lôi ra một chiếc khăn tay, lau vết máu trên dao găm.
Người đàn ông kia nhìn gã nằm trên đất, mỉm cười nói: "Người yêu nhau đã đến được với nhau, Vương ca, bây giờ anh có thể nhắm mắt rồi."
Người đàn ông được gọi là Vương Thành phun ra một ngụm máu, hơi thở yếu ớt nói: "Thủ lĩnh sẽ không..."
"Yên tâm đi, tôi đã nói xong đâu đấy với đại phó và nhị phó trên thuyền rồi, tiền cũng đưa đủ, bọn họ sẽ che giấu cho tôi."
Trong mắt Vương Thành nhỏ máu, nhìn chằm chằm người phụ nữ không nói lời nào kia.
Người phụ nữ kia mím môi nói: "Lão Vương, anh đừng trách tôi, là anh quá hèn nhát, tôi đã đi cùng anh lâu như vậy, mà ngay cả lộ phí đi thần điện anh cũng không góp ra được."
Người đàn ông kia ôm cô, cười nói: "Vương ca, anh yên tâm, tiền trong người anh kia, cộng thêm tích góp của hai bọn tôi, đã đủ để đi đến thần điện Sinh Mệnh, anh cứ nhắm mắt đi”.
Vương Thành nhìn người đàn ông, lại nhìn sang người phụ nữ, không khỏi cười thảm một tiếng.
Cho dù là triệu hoán sư trao đổi với ma quỷ, gã cũng đã cảm nhận được sinh mạng đang trôi qua nhanh chóng.
Gã sẽ chết.
Nhưng gã không cam lòng!
... Chẳng biết lúc nào, có lẽ là trong lúc nói chuyện vừa rồi, Vương Thành đã dùng máu của mình phác hoạ ra một hình vẽ xiên xẹo trên sàn.