Một chiếc đuôi gai sắc bén đâm lên trên chiếc lồng phòng ngự, tiến sâu vào trong đó.
Dường như chỉ thiếu một chút nữa thôi, chiếc đuôi gai sẽ có thể xuyên thủng lớp phòng ngự.
“Nữ hoàng Hạt Ma, là ngươi lấy tấm thẻ bài đó sao? Ngươi muốn khai chiến toàn diện ư?”
Sắc mặt của người nọ trở nên trang nghiêm, từ trong hư không lấy ra một tấm thẻ bài, bày ra cho nữ hoàng Hạt Ma nhìn.
Trên tấm thẻ bài đó không có vật gì khác, chỉ có một chiếc kèn lệnh.
Kèn lệnh chiến tranh.
Nữ hoàng Hạt Ma chậm rãi thu hồi chiếc đuôi gai của mình lại, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi có gọi ai tới cũng vô dụng thôi, bất kỳ kẻ nào tái hiện lại màn vừa rồi, đều sẽ cho rằng ta đang bảo vệ sự uy nghiêm của bản thân.”
“Tìm thấy thẻ bài kia, sẽ lại nói về chuyện của ta?” Bà ta bắt chước giọng điệu của đối phương.
“Ngươi đoán Khôi Thủ sẽ quyết định như thế nào? Thật ra ta rất sẵn lòng đấu một trận quyết chiến với ngươi, ta cam đoan ngươi sẽ bị ta ăn tươi từng chút một, cho đến khi ăn hết hoàn toàn, ta mới để ngươi mất đi ý thức.”
Nữ hoàng Hạt Ma vừa nói, vừa lắc lắc cái đuôi.
Nửa người trên của bà ta xinh đẹp động lòng người, nửa người dưới thì lại có hình dáng của bọ cạp.
Cái đuôi gai vô cùng sắc bén ở sau lưng bà ta bắt đầu chỉ về phía trái tim của đối phương, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay lần nữa.
“Hừ! Nếu ngươi đã dám động đến thẻ bài đó, vậy thì người hủy bỏ thỏa thuận là ngươi, ngươi chính là kẻ đầu sỏ làm bùng nổ chiến tranh.” Người nọ không cam lòng nói.
Nữ hoàng Hạt Ma cười.
“Ta nói tại sao thẻ bài kia lại có thể lẻn ra ngoài, thì ra là Khôi Thủ đã phái một cái tên ngu xuẩn không có đầu óc canh giữ, chuyện này chẳng thể trách người khác được.”
“Đợi ta nắm được chứng cứ, ngươi sẽ không cười được nữa đâu.” Người nọ trầm giọng nói.
Hắn ta đã lấy lại sự bình tĩnh, lấy ra một tấm thẻ bài.
“Thuật pháp tái hiện.”
Người nọ quát khẽ một tiếng, lập tức kích hoạt thẻ bài.
Chỉ thấy trong bóng tối xung quanh, từng tia sáng hợp thành hư ảnh của thẻ bài.
Trong nháy mắt, hàng chục hư ảnh của thẻ bài xuất hiện trong hư không.
Người nọ đi tới phía trước hư ảnh của một thẻ bài, cẩn thận quan sát.
Con Rối Chiến Tranh, Loan Đao Hắc Ám, Chân Xích Ma Thương, cùng với một số thẻ bài trang bị. Mỗi một thẻ bài mà thiếu nữ từng sử dụng đều dùng hình thức thuật pháp tàn ảnh, hiện ra trước mặt người đàn ông này.
Hắn ta nhìn từng tấm một, cuối cùng đã nhìn thấy thẻ bài đó.
Lúc này người nọ mới hiểu, thì ra nữ hoàng Hạt Ma được triệu hoán ra đây.
Việc này đã lập tức chứng minh được sự trong sạch của nữ hoàng Hạt Ma.
Nhớ lại giọng điệu nói chuyện trước đó của mình, đúng là đã có phần đắc tội đối phương.
Nhưng mà.
Tại sao nữ hoàng Hạt Ma lại làm một số chuyện không quan trọng này chứ?
Người nọ nhìn nữ hoàng Hạt Ma, u ám nói: “Thẻ bài triệu hoán đã biến mất, nhưng ngươi vẫn còn ở nơi này, tại sao lại như vậy?”
Nữ hoàng Hạt Ma nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ngươi đây là đang chất vấn ta sao?”
Người nọ nhẫn nhịn, cuối cùng thay đổi ngữ khí nói: “Xin hỏi người vẫn còn ở nơi này, là vì nguyên nhân gì?”
Nữ hoàng Hạt Ma nói: “Óc heo, việc này cũng không rõ hả? Bởi vì ta sống ở trong sa mạc này, chẳng lẽ ta còn có thể đi đâu nữa hay sao?”
Người nọ ngây ra.
Xong rồi, mọi thứ của đối phương đều rất kín kẽ.
Hắn ta đột nhiên hiểu ra, cho dù đối phương có động tay chân hay không, thì đối phương cũng đã kéo dài đủ thời gian cho thẻ bài kia.
Chỉ dựa vào sức lực của mình, e rằng đã không có cách nào lần theo dấu vết của thẻ bài kia nữa rồi.
Hắn thở dài thật sâu.
Thẻ bài kia vô cùng quan trọng, thế nhưng lại đột nhiên biến mất, lần này đã làm xáo trộn vị trí của mình rồi.
Cũng là trách mình nhất thời quá hoảng loạn, mới có thể bị con bọ cạp này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nghĩ tới đây, hắn không do dự nữa, lập tức lấy một thẻ bài ra, kích phát nó.
Rất nhanh, một giọng nam trầm thấp từ trong thẻ bài vang lên.
“Tìm được rồi sao?”
“Bẩm báo sư phụ, thẻ bài kia đã triệu hồi nữ hoàng Hạt Ma đến ngăn cản con, do đó tạm thời con vẫn chưa tìm thấy.” Người nọ dữ tợn trừng mắt nhìn nữ hoàng Hạt Ma, trong miệng nói.
“Nữ hoàng Hạt Ma?”
Phía đối diện thoáng lặng im.
Đột nhiên có một cuốn sách từ trong thẻ bài nhảy ra, bay đến phía trước mặt của của nữ hoàng Hạt Ma.
Nữ hoàng Hạt Ma khẽ mỉm cười, đặt tay lên bìa ngoài của cuốn sách.
Cuốn sách lập tức kêu lên: “Thỏa thuận vẫn chưa chịu bất cứ tổn hại gì, chỉ là nữ hoàng đại nhân đã bị triệu hoán ra ngoài!”
Người nọ lập tức sợ hãi, quỳ gối trên mặt đất nói: “Khôi Thủ đại nhân, là bà ta công kích con.”
“Chuyện này nói sau, ngươi phải lập tức đo tìm thẻ bài kia về.” Giọng nam trầm thấp ở phía đối diện vang lên.
“Vâng!” Người nọ vội vàng lên tiếng trả lời.
Ở trước mặt hắn ta, lại xuất hiện một cuốn sách.
Cuốn sách tự động mở ra, chỉ thấy trên mỗi một trang giấy đều có dính một thẻ bài.
“Đây là năm trăm ba mươi bảy đạo trói buộc thẻ bài mà ta đã thiết lập trên thẻ bài đó, bây giờ ta cho phép ngươi sử dụng, lập tức đi bắt thẻ bài kia lại!”
“Vâng!”
Người nọ cầm lấy cuốn sách, lập tức bay lên không trung không thấy đâu nữa.
Thế nhưng thẻ bài hắn dùng để liên lạc kia vẫn không mất đi hiệu lực.
Người đàn ông tên là Khôi Thủ nghiêm nghị nói: “Nữ hoàng, ta phải nghiêm túc nói cho ngươi biết, thẻ bài kia rất quan trọng đối với ta, hy vọng ngươi hiểu điểm này.”
“Việc này có liên quan gì đến ta chứ? Ta đang di dạo trong sa mạc, thì đột nhiên bị người ta triệu hoán tới chỗ này, cho đến hiện tại ta vẫn còn đang không hiểu ra sao cả đây.” Nữ hoàng Hạt Ma cười nói ha ha.
Khôi Thủ thoáng trầm mặc, cũng cười: “Ta không cho là ngươi sẽ can thiệp vào việc tế luyện thẻ bài của ta, suy cho cùng đây là chuyện riêng của cá nhân ta, mà ngươi là một vị vương giả thân phận cao quý.”
“Dĩ nhiên, ngươi cứ quản lý tốt chợ đen của ngươi, bọn ta thì yên tâm sống cuộc sống của mình ở nơi này, việc này đã sớm nói rõ rồi.”
“Đúng là như vậy.” Khôi Thủ đồng ý.
“Nhưng đồ đệ của ngươi có sự kiêu ngạo tự nhiên của đại sư thẻ bài, ta cảm thấy việc này sẽ khiến cho hắn ta ngày càng ngu xuẩn đó.”
Nữ hoàng Hạt Ma tiếp tục nói: “Can thiệp vào chuyện của ngươi không thể mang lại bất kỳ lợi ích gì cho Vực Sâu Tội Lỗi của bọn ta, đây là việc vô cùng rõ ràng, do đó ngươi phải tin tưởng ta, chứ không phải cái tên ngu xuẩn làm hỏng tất cả kia.”
Bên kia im lặng một hồi, đột nhiên thở dài nói: “Không có cách nào hết, trong tay ta có một số việc, không thể trở về trong chốc lát được, chỉ có thể để đệ tử chủ trì chuyện ở chợ đen, ai ngờ nó lại vô dụng như vậy.”
Giọng nói của Khôi Thủ mang theo một chút phiền não.
Ông ta đã sớm nhìn ra những thuật pháp truy tung đó, cũng hiểu rõ nữ hoàng Hạt Ma đúng là đã bị triệu hoán ra đây.
Ngay cả cuốn sách thỏa thuận của hai bên cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Hơn nữa mọi thứ đúng như đối phương nói, ngăn cản mình sẽ không mang đến bất kỳ lợi ích nào cho đối phương cả.
Nhân vật như nữ hoàng Hạt Ma, không có lợi ích khổng lồ, thì đến nhìn ngươi bà ta cũng chẳng thèm.
Do đó.
Toàn bộ sự việc quả thực là do tên đồ đệ vô dụng của mình làm hỏng.
Đúng là ngu xuẩn, đại sư thẻ bài mặc dù ngay từ đầu đã bỏ xa rất nhiều nghề nghiệp khác, nhưng nếu như không thể duy trì sự khiêm tốn và tỉnh táo, sớm muộn gì cũng vì tự cho mình là đúng mà không có cách nào tiến thêm được nữa.
Đồ đệ này của mình, lúc nào cũng quá coi trọng thân phận của bản thân.
Hắn nhất định phải chịu sự răn dạy nghiêm khắc nhất, nhận thức lại về chân lý và pháp tắc với một thái độ tỉnh táo!
Đáng tiếc là mình vẫn đang ở bên ngoài mấy trăm triệu tầng thế giới, một chốc không thể trở về được.
Bất luận là dạy dỗ đệ tử, hay là tìm kiếm thẻ bài kia, chuyện gì mình cũng không làm được.
Do đó một người vẫn luôn bình tĩnh như Khôi Thủ, lúc này cũng cảm nhận được một chút phiền muộn.