"Đối với một số sự tồn tại tôn quý mà nói, tự mình ra tay với sư tôn ngươi, ngay lập tức sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn. Vì thế..."
Lời nói này đã rất rõ ràng.
Tạ Cô Hồng ra tiền tuyến xem xét tình huống, lại mất đi liên lạc.
Lúc này, trên chủ phong chỉ có ba đệ tử của hắn.
Đây là cơ hội tốt biết bao.
Ngộ nhỡ ba đệ tử xích mích, gấy ra chuyện mất mặt gì, thậm chí làm ra chuyện không thể vãn hồi trong cuốc thi đấu, lại bị người có dụng tâm đổ thêm dầu vào lửa, lập tức sẽ để cho toàn bộ giới tu hành đều biết."
Tạ Cô Hồng tất nhiên có cái danh "Không biết dạy trò".
Thân là đứng đầu một tông, lại bị gán bốn chữ "Không biết dạy trò" này, đường duy nhất có thể đi là từ chức thoái vị.
Cho dù hắn không lùi, đến lúc đó tự sẽ có thần linh lên tiếng.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn tiện tay vợt một cái, vân vê một chiếc lá đang bay trong mưa gió.
Lá cây khô héo một nửa, nửa còn lại xanh biếc, cũng không ai biết nó bay về phía nào.
Là nước chảy bèo trôi, hay là cưỡi gió bay lên?
Cố Thanh Sơn buông tay ra, mặc cho lá cây kia bị gió trên núi cuốn đi.
Lúc này Lạc Băng Ly tiếp tục nói: "Không thể làm trái ý chỉ của thần linh, đã ra lệnh chúng ta tuyển người đi tu hành ở Thần cung, chúng ta nhất định phải tuyển người."
"Cố Thanh Sơn, ngươi là đại đệ tử của chủ phong, đệ tử chủ phong các ngươi bắt buộc phải thi đấu, đến lúc đó mấy vị Phong chủ đều đến xem, ngươi phải tranh thủ thời gian nghĩ ra một biện pháp!"
Cố Thanh Sơn cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Cái này rất đơn giản, ta bỏ cuộc."
"Bỏ cuộc?"
"Đúng, chủ phong tổng cộng chỉ có ba người, còn phải thi đấu một tràng trước mặt chư phong, chuyện này sẽ trở thành một chuyện cười chỉ sau một ngày. Cho nên ta bỏ cuộc."
"Cho Hoàng Chiến và Thẩm Ương tới để thần linh chỉ điểm tu hành là được rồi."
Lạc Băng Ly khẽ giật mình.
Đối phương quyết định nhanh tới mức vượt quá sự tưởng tượng của nàng.
"Cố Thanh Sơn, phải biết rằng đây chính là thần linh tự mình chỉ bảo tu hành đó, nhất định có thể học được rất nhiều thần kỹ bí pháp, thậm chí vận tốc tu hành cũng sẽ nhanh hơn, lẽ nào ngươi không động lòng?" Lạc Băng Ly hỏi.
"Không sao, để bọn họ đi. Sư tôn bắt ta dạy dỗ đệ tử thay ông ấy, bây giờ có thần linh làm thay, ta sẽ ung dung hơn nhiều, có thể chuyên tâm tu hành, đây là chuyện tốt." Cố Thanh Sơn nói.
Lạc Băng Ly chậm rãi gật đầu.
Nàng có thể cảm giác được đối phương nói thật, không có một chút tiếc nuối nào.
Cố Thanh Sơn nói: "Yêu cầu duy nhất của ta chính là hai người bọn họ phải đi Thủy Thần cung."
"Cái này không thành vấn đề." Lạc Băng Ly nói.
"Đã như vầy, ta yên tâm rồi!" Cố Thanh Sơn nói.
Lạc Băng Ly nhìn hắn.
Thân là đại đệ tử của tông môn, từ bỏ tư cách, tặng cơ duyên cho hai sư đệ, bất kỳ kẻ nào cũng không thể bới móc gì.
"Cố Thanh Sơn, ngươi không tệ!" Nàng nói.
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Chuyện này đã giải quyết xong, ta sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, cám ơn nàng, Lạc phong chủ!"
Hắn xoay người, chuẩn bị rời đi.
Ánh mắt Lạc Băng Ly xoay chuyển, bỗng nhiên hỏi: "Cố Thanh Sơn, về sau chúng ta sẽ không gặp nhau thường xuyên nữa, ta có một việc cuối cùng phải hỏi ngươi."
"Xin mời!"
"Ngươi thấy thần linh thế nào?"
Câu hỏi này mới là chuyện trọng yếu nhất hôm nay.
Lúc trước Cố Thanh Sơn nói tới thần linh, nàng mở miệng trách cứ, bây giờ nàng lại chủ động hỏi quan điểm về thần linh của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn trầm tư.
Hắn nhìn về phía nước sông, ánh mắt lại đưa về các phong, cuối cùng dừng lại ở chủ phong.
Đúng vậy.
Mình thấy thần linh như thế nào?
Trong chốc lát, những hình ảnh quá khứ hiện lên trong óc.
Giọng nói phó thác của Tạ Cô Hồng vang lên bên tai.
"Nếu như có một ngày nàng tỉnh, nói giúp ta, tên của nàng là Tạ Đạo Linh."
Giọng nói tản đi, lại hóa thành cảnh tượng ngày xưa.
Điện Bách Hoa.
Vạn Hoa bảo tọa điêu khắc từ linh ngọc, nữ tử tuyệt thế nghẹ nhàng hỏi: "Con có nguyện ý vào Bách Hoa tông không?"
"Lạc phong chủ, nghe nói dụng cụ âm nhạc mà Diệu Âm phong các nàng làm ra văn danh thiên hạ, ta muốn xin một cái sáo ngọc."
Lạc Băng Ly do dự một chút, lấy ra một ống sáo ngọc màu tím đưa cho hắn.
"Sáo này là do ta dày công làm ra, hàng ngày mang bên mình, hi vọng ngươi đối xử tử tế."
"Đa tạ!"
"Nhưng ngươi đã..."
"Đã học thổi rồi!"
Cố Thanh Sơn cầm sáo ngọc, cũng không nói chuyện mà bắt đầu đặt ở trên môi.
Sáo ngọc vừa cất, liền có một luồng kiếm ý thê lương lất phất xông lên, bay qua bay lại dưới dòng nước mãnh liệt, sau đó bay lên đỉnh núi.
Lạc Băng Ly khẽ gật đầu. Chuyện thần linh không dùng ngôn ngữ, dùng tiếng sáo thay thế là một biện pháp hay.
Nàng liền tập trung tư tưởng lắng nghe.
Sáo ngọc vang lên từng tiếng, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Kiếm khí tăng vọt như thủy triều theo tiếng sáo, lại như vân hạc tung hoành, xuyên vân phá vụ, thẳng tới phía chân trời.
Tiếng sáo một lúc đã hết.
Kiếm khí ngập trời quét sạch gió trong trời đất, thổi bay toàn bộ vân vụ đang che khuất ánh sáng mặt trời.
Mây tan mưa tạnh, vạn dặm trời xanh quang đãng.
Trời sáng choang, mang ánh sáng ban mai ấm áp, phủ nhẹ lên khuôn mặt mỹ lệ của Lạc Băng Ly.
Tiếng sáo kết thúc.
Lạc Băng Ly lẳng lặng đứng nơi đó, sóng gợn lăn tăn trong mắt.
Đối diện nàng, đã không còn một ai.
Chỉ thấy ngọn núi xanh tràn ngập sức sống dưới ánh mặt trời.
Lạc Băng Ly than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Khúc chung nhân bất kiến, giang thượng sổ phong thanh."
Tại chủ phong của Hoang Vân.
Cố Thanh Sơn trở về.
Lúc này trên chủ phong đã rất náo nhiệt.
Mấy vị Phong chủ của Cổ Hà phong, Linh Ứng phong, Tê Vân phong, Thương Hạc phong ngồi ở một chỗ cao, phía trước đó đang xây dựng lôi đài.
Rất nhiều đệ tử đang bận rộn dựng lôi đài, bố trí chỗ thi đấu.
Đây là một sự việc vô cùng nghiêm túc, phải làm kín kẽ ở mỗi phân đoạn, không một lỗ hổng, mới có thể có hiệu quả.
"Đại sư huynh."
"Đại sư huynh."
Hoàng Chiến và Thẩm Ương vừa thấy Cố Thanh Sơn, ngay lập tức giống như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng chạy tới.
"Chuyện gì? Sao trông các đệ có vẻ sốt ruột vậy?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.
Hoàng Chiến nói: "Mấy vị Phong chủ nói chúng ta phải đánh lôi đài."
Thẩm Ương nói: "Tuy chúng ta chỉ có ba người, nhưng có người nói chuyện này liên quan đến việc chọn lựa của thần linh, cho nên chúng ta phải đánh."
Cố Thanh Sơn lướt qua hai người, nhìn về phía các tu sĩ đang bận rộn trong sân: "Gì vậy? Nơi này chính là chủ phong, ta nhớ dựa theo quy củ của tông môn, bất kỳ người nào của phong khác cũng đều không được có cử chỉ xúc phạm ở đây. Mấy tên kia, ai cho phép các ngươi dựng lôi đài?"
Những tu sĩ kia giống như không nghê thấy, tiếp tục làm việc đang dở dang.
Mấy vị Phong chủ trao đổi ánh mắt, lộ ra vẻ đăm chiêu.
Cố Thanh Sơn nhếch mép, âm thầm nở nụ cười.
Bảy năm.
Bảy năm qua, lần đầu tiên hắn đưa tay ra, quơ vào không trung, cầm chặt trường kiếm bên người.
Ánh kiếm lóe lên!
Đầu của mười hai tên đệ tử bay lên cao.
Mọi người đổi sắc mặt.
Quá nhanh.
Kiếm quá nhanh, nhanh đến mức làm người ta lạnh lẽo tâm can.
Vốn cho rằng Phong chủ các phong ở đây, mọi chuyện đã được quyết định xong.
Có bọn họ tọa trấn ở đây thì việc dùng vài câu hù dọa để đối phó với ba tên đệ tử thiếu niên là rất đơn giản, mọi việc sẽ vô cùng dễ dàng.
Ai mà ngờ Cố Thanh Sơn vừa ra tay đã lấy mạng mấy người, quả thực còn ác hơn Tạ Cô Hồng!
"Lớn mật!"
Cổ Hà phong chủ nổi giận gầm lên một tiếng.
Cũng không thấy hắn ra tay thế nào, Cố Thanh Sơn đã bay ngược ra ngoài mấy chục trượng.
"Ngươi dám tàn sát đệ tử bổn môn trước mặt mọi người, dù cho sư tôn ngươi trở về cũng không thể nào cứu được ngươi." Cổ Hà phong chủ phẫn nộ quát.
Mấy vị Phong chủ khác lập tức ngăn hắn lại.
Chuyện ngày hôm nay, nói cho cùng cũng là những người này đuối lý. Mặc kệ đối phương phản ứng ra sao, nếu thật sự giết đại đệ tử của Tạ Cô Hồng trước mặt mọi người ngay khi ông đang mất tích, chắc chắn sẽ thành việc lớn làm chấn động toàn bộ giới tu hành.