Chu Hoan Nhan

Chương 4



12/37

Lục Đình Sinh được đưa về phòng.

Ta cũng đi theo.

Thầy y nhìn ta một cái: “ Những người không liên quan đều ra ngoài đi”

Ta nhe răng cười với hắn, giơ tay nói: “ Có phải ngươi nên bàn bạc với Hầu gia chút không?”

Dù ta cũng không muốn ở lại lắm, nhưng Lục Đình Sinh nắm chặt bàn tay ta đến mức không thoát ra được.

Mặt thầy y khẽ đông cứng lại không nói thêm gì nữa.

Sau khi mọi người rời khỏi, ta là người duy nhất được lưu lại trong phòng của Lục Đình Sinh.

Ta cố rút tay ra nhiều lần nhưng đều thất bại.

Ta tức giận đập một phát vào đầu hắn.

Lúc này Lục Đình Sinh hơi nghiêng đầu và khẽ buông tay ra.

Ta hít sâu một hơi, khẽ cử động cánh tay nhức mỏi rồi đi ra ngoài.

Nhưng vừa bước đi được vài bước thì thấy áo bị vướng gì đó không thoát được cúi xuống lại thấy bàn tay Lục Đình Sinh đang nắm lấy góc áo của ta.

Xem ra tinh thần hắn ta vẫn còn tốt lắm.

Ta đang định đánh cho hắn phát nữa thì thấy người đàn ông nhắm mắt nãy giờ đang nhìn ta với ánh mắt nóng bỏng.

Ta cảm thấy hơi ngột ngạt, thậm chí còn nghĩ đến chuyện nên chọn nơi nào để tự chôn cất mình.

“ Hoan Nhan” Hắn khẽ gọi.

Ta cau mày, nghe thấy câu nói của hắn cảm thấy khá thú vị.

Ta không đáp lại, mà chỉ biết đứng trước giường cúi đầu nhìn hắn ta.

Khi khuôn mặt ta không có biểu cảm nào thì trông cả người toát ra sự lạnh lùng khó che dấu.

Kiếp trước khi còn trên chiến trường, cũng vì khuôn mặt không biểu cảm như vậy ta có một cái biệt danh tướng quân mặt lạnh.

Lục Đình Sinh nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ: “ Đã nhiều năm như vậy.... đây là lần đầu tiên nàng bước vào trong giấc mơ của ta”

“ Hoan Nhan.... ở dưới đó có cô đơn không?”

Xem ra hắn nghĩ ta là Hoan Nhan của kiếp trước.

Ta cúi xuống nhéo mặt hắn như cách tôi thường làm vào kiếp trước.

Cảm giác có chút kỳ lạ, nó không còn mềm mại như ngày trước.

Ta cảm thán đúng là thời gian không bỏ qua ai.

Ta bình tĩnh nói với hắn: “ Dưới này ta rất cô đơn.... ngươi có thể xuống với ta không?”

“ Đình Sinh, không phải ngươi luôn nghe lời ta nhất sao? Đi cùng ta đi”

Lục Đình Sinh không nghĩ rằng người trong mộng có thể nói chuyện nên có chút ngây người.

Ta cũng không mong đợi câu trả lời từ hắn, khi đang định rút áo rời đi.

Ngay khi bàn tay vừa chạm vào cửa, ta nghe thấy hắn nói:

“ Nàng chờ ta, chờ ta”

Chậc, đến cẩu cũng không tin nổi lời này.

Ta đẩy cửa rời đi không chút do dự.

13/37

Để tìm hiểu về chuyện gì đã xảy ra với vết thương trên ngực Lục Đình Sinh, ta lại phải sử dụng lại mánh khoé cũ.

Đúng vậy, ta lại bắt cóc Giang Cảnh Ngôn một lần nữa.

Thằng bé không nói gì, ta đành phải đưa tay bóp miệng nó ra rồi nhét một viên thuốc vào.

Giang Cảnh Ngôn cố nôn nó ra vài lần không được đành nhìn ta chằm chằm: “ Đồ phụ nữ xấu xa, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu”

“ Thật sao?” Ta hờ hững nhún vai: “ Vậy thì đánh cược đi, dù sao ta cũng không có gì để mất”

Giang Cảnh Ngôn nghi ngờ nhìn ta, sau một lúc không nhìn thấy sơ hở gì cuối cùng quyết định nhượng bộ.

Ta hỏi nó: “ Trên ngực nghĩa phụ ngươi không có vết thương nào sao?”

Thằng bé suy nghĩ một lúc rồi hồi tưởng lại: “ Khi còn bé ta có từng lau người qua cho người, nhưng không có vết thương nào cả”

“ Bất quá, mấy năm nay nghĩa phụ chinh chiến ngoài sa trường nhất định sẽ bị thương. Nên ta cũng không rõ có vết thương ở đó hay không”

Ta chống đầu suy nghĩ rồi thản nhiên đáp: “ Chỗ đó không có đâu”

Giang Cảnh Ngôn khiếp sợ đến ngây người, chỉ thằng vào ta: “ Ngươi...ngươi...ngươi...”

“ Ngươi đã nhìn lén cơ thể nghĩa phụ ta?”

Ta phun ra một ngụm trà, tên tiểu tử này đang nói tiếng người sao?

Cách nó nói như thể Lục Đình Sinh là hoàng hoa khuê nữ bị ta nhúm chàm vậy.

Ta nhìn khuôn mặt nó hết đỏ lại chuyển sang trắng bỗng nảy sinh ý định trêu chọc.

“ Ôi, lỡ miệng rồi” Ta giả vờ khó chịu.

“ Nghĩa phụ ngươi giờ cũng đã ngoài ba mươi rồi, ta cũng đã lớn, nam chưa vợ nữ chưa chồng đây cũng là điều bình thường sao ngươi ngạc nhiên vậy”

Ta nhón nửa người dậy tiến gần thằng bé, nhỏ giọng nói: “ Ngươi nói.... ta làm nghĩa mẫu của ngươi thì sao?”

Giang Cảnh Ngôn mở to mắt, ngã ngửa xuống đất.

Nó chỉ vào tôi lắp bắp nói: “ Ngươi... nghĩa phụ.... ta không nói, nàng ta nói”

Ta đứng hình.

Mãi đến lúc này, ta mới nhận ra có người đứng sau mình.

Ta thậm chí không cần đoán cũng biết đó là ai.

Ngoài Lục Đình Sinh còn có thể là ai chứ!

Ta nghiêm mặt sau đó bình tĩnh quay người lại: “ Hầu gia, công phu đi bộ không gây ra tiếng động nào của ngài khá tốt đó”

Tốt đến mức ta đã không nhận ra đến 3 lần.

14/37

Lục Đình Sinh liếc nhìn ta rồi khẽ phẩy tay áo nói: “ Đi thôi”

Giang Cảnh Ngôn cúi đầu đáp lại và đứng dậy đi theo.

Ta không thể nhìn thằng bé ủ rũ như vậy, đành kéo tay nó lại.

“ Nghĩa phụ ngươi bảo ta, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này đi”

Ta đi theo Lục Đình Sinh đến thư phòng của hắn, lần này hắn không che giấu mà trực tiếp mở mật thất trước mắt ta.

Hắn đứng trước bài vị, quay lưng về phía phía ta lạnh giọng nói:

“ Ngươi nên giải thích rõ ràng những điều lúc nãy ngươi nói”

Đầu óc ta lúc này rối loạn mòng mòng, sau đó ta bắt đầu nói nhảm:

“Nàng ta, Chu Hoan Nhan, thích nhất là cưới ngựa, uống rượu, ghét nhất là a dua nịnh hót”

“ Ta đã mơ thấy nàng ấy rất nhiều hồi còn nhỏ....”

Ta thần bí nghiêng người về phía hắn: “ Nói cho ngươi biết, nàng có một mối thù còn chưa trả được...”

Lục Đình Sinh thậm chí còn không nhìn ta, hắn chỉ nói: “ Còn gì nữa không?”

Ta lại nói nhảm: “ Nàng kể năm mười sáu tuổi đã bắt đầu ra chiến trường, đánh trăm trận lớn nhỏ, chỉ tiếc mạng không thọ, cuối cùng bỏ mạng ở Vô Hà Quan”

Ta lặng lẽ liếc nhìn Lục Đình Sinh, hắn vẫn quay lưng về phía ta: “ Nói tiếp”

Ta tự hỏi, chính xác điều hắn muốn nghe là gì?

Không thể nào bắt ta nói mỗi về việc ăn mặc hành quân chiến đấu thôi chứ.

Cuối cùng khi ta sắp bực đến mức muốn đập vỡ đống chai lọ bên cạnh, Lục Đình Sinh cuối cùng cũng quay đầu.

Hắn đi ngang qua ta mà không thèm ngoảnh đầu lại, ta sửng sốt rồi vội vàng chạy theo:

“ Hầu gia, ngài có tin ta không?”

Lục Đình Sinh nói “ Không”

.....

Ta biết rằng Lục Đình Sinh là một tên đáng ghét.

Chỉ là hiện tại ta vẫn chưa có đủ năng lực để đánh bại hắn.

15/37

Nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn trời thở dài.

Ta bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình một lần nữa.

Cả ngày hôm nay đều xảy ra những điều không thể hiểu nổi.

Ta nhớ rằng thời điểm ta và Lục Đình Sinh ở cạnh nhau vào kiếp trước, dù ta có nói điều gì thì hắn về cơ bản sẽ đều đồng ý.

Ở bên nhau mười mấy năm, chưa một lần hắn tức giận với ta.

À đúng rồi, trong ấn tượng của ta lần duy nhất hắn tức giận là khi đánh thắng trận quay về kinh thành. Bệ hạ vì muốn ban thưởng cho chiến công của ta quyết định ban hôn ngay tại chỗ.

Đó thật ra cũng không phải ban thưởng mà là một dây xích trói buộc ta ở lại kinh thành.

Hoàng đế đã bắt đầu e dè ta.

Người mà được chỉ định hôn sự với ta là một công tử có tiếng ở kinh thành.

Ta đã cười một cách mỉa mai vào thời điểm đó.

Nhưng ta không thể trực tiếp kháng chỉ hoàng đế, mà cần bàn tính lại cách giải quyết.

Nhưng có điều ta không ngờ rằng Lục Đình Sinh, người luôn ngoan ngoãn nghe lời khi biết chuyện đó còn tức giận hơn chính chủ là ta.

Hắn ta đã đánh gãy ngay hai chân của phu quân tương lai của ta ngay tại trường đua ngựa.

Ta đã mất một thời gian dài để giải quyết ổn thoả việc này cho hắn.

Điều này khiến ta tức giận với hắn suốt ba ngày.

Đầu óc tên này thật không minh mẫn mà, nếu muốn hại người có bao nhiêu cách mà không cần đổ máu, sao lại tự mình ra tay.

Nó làm ta cảm thấy thật nông nổi.

Ngoại trừ lần đó, ta chưa bao giờ thấy hắn tức giận thêm một lần nào nữa.

Than ôi, chỉ là bằng cách nào mà khiến hắn biến thành con người như hiện tại.