Mục Tiêu đứng tại chỗ, ngây người một hồi lâu, lúc này mới vội vội vàng vàng móc di động ra đi gọi điện thoại. Động tác của cậu quá vội, thoạt nhìn có chút hoảng loạn lo lắng —— cậu cũng không biết chính mình bị làm sao nữa, đột nhiên liền hoảng hốt đến lợi hại, mãi cho đến khi đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm ôn nhu mềm mại trước sau như một của Diệp Dung, lúc này cậu mới cảm thấy trái tim như được trở xuống chỗ cũ, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Dung Dung, cậu cũng thi xong rồi phải không, hôm nay về nhà không? Chúng ta cùng nhau trở về?" Thiếu niên vừa nói, vừa không tự giác được mà ngẩng đầu nhìn về hướng lầu bốn của ký túc xá —— nhưng do mùa đông khắc nghiệt nên tất cả mọi người đều đã sớm đóng kín cửa sổ cùng cửa ra ban công, nên cái gì cậu cũng không nhìn thấy.
"Ba Ba nói rằng sẽ tới đón tớ, cậu cứ về trước đi." Giọng nữ bên kia hình như đã bình ổn lại, không còn tức giận đề phòng như lúc trước nữa, "Mục Tiêu, vừa rồi cảm ơn cậu."
Thiếu niên gãi tóc chính mình, vội vàng lắc đầu: "Dung Dung cậu cùng tớ khách khí cái gì? Lần sau nếu lại có loại chuyện như thế này thì cậu cứ gọi cho tớ, đừng tự mình xông lên, rất nguy hiểm!" Chờ đến khi nghe thấy cô gái nhỏ ở đầu kia nhẹ giọng ôn nhu cười đồng ý, cậu mới hỏi tiếp: "Dung Dung, ngày kia sinh nhật tớ, bạn cùng phòng... mấy người bạn bắt tớ phải mời sinh nhật, bà nội nói để chúng tớ ban ngày đi ra ngoài chơi, buổi tối thì mang bạn bè đến nhà ăn cơm. Cậu cũng đến đây đi?"
"Các cậu cứ đi chơi đi, mang theo tớ, các cậu chơi cũng không được thoải mái." Diệp Dung tựa hồ hơi do dự một chút, tiếp theo mới nhẹ giọng nói, "Tớ đến ăn cơm tối thôi?"
Thiếu niên hình như hơi hơi cứng ngắc một chút, mở miệng muốn nói, sau khi do dự trong chốc lát rốt cuộc cũng chỉ gật đầu nói một tiếng được, lại vội vàng muốn xác nhận lại một lần nữa: "Vậy buổi tối cậu nhất định phải tới! Tớ tới đón cậu?"
Trong thanh âm giống như là mang theo cả vội vàng cùng thấp thỏm mà chính cậu cũng không ý thức được —— nhưng vì cái gì lại vội vàng, vì cái gì lại thấp thỏm? Mười năm này, mỗi một năm sinh nhật, cô luôn cùng cậu cùng nhau vượt qua.
"Nhất định sẽ tới, quà tặng đã sớm chuẩn bị tốt." Đầu kia, trong thanh âm ôn nhu của cô gái nhỏ mang theo vài phần trấn an, làm trong lòng cậu lập tức yên ổn lại, "Các cậu cứ chơi cho thoải mái, tớ có thể tự mình tới."
Thiếu niên rốt cuộc cũng gật đầu một cái thật mạnh: "Vậy —— ngày kia gặp lại?"
"Được, ngày kia gặp." Diệp Dung cũng gật gật đầu, tắt điện thoại, quay đầu lại nhìn về phía Từ Gia đang ngồi phát ngốc ở trên ghế.
"Tớ không có việc gì." Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt tràn đầy lo lắng của cô, trong hai mắt có chút mờ mịt của Từ Gia rốt cuộc cũng chậm rãi lấy lại tiêu cự, nhìn Diệp Dung chậm rãi lắc đầu, "Tớ chỉ là không nghĩ tới cuối cùngchúng tớ lại biến thành như vậy."
"Thời gian rồi sẽ qua đi, rất nhiều chuyện... sẽ không giống nhau." Diệp Dung cầm lấy tay cô bạn, nhìn ánh mắt kinh ngạc xen lẫn của lắng của bạn tốt thì nhẹ giọng nói một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ấy, rồi vòng tay chậm rãi ôm lấy cô ấy.
Cô nghĩ có lẽ cô có thể hiểu được loại cảm giác này, giống như mười năm xa cách, giống như khi biết được Mục Nhạc đã sớm hoàn toàn quên mất chính mình. Nhưng có lẽ cô so với Từ Gia thì may mắn hơn một chút, ít nhất... Anh hiện tại đã trở lại, anh vẫn còn quan tâm cô như cũ.
"Thôi, đều đã qua rồi, đừng nói chuyện này nữa." Từ Gia ôm lấy bả vai cô, sắc mặt tuy rằng còn có chút mỏi mệt, nhưng vẫn như cũ lộ ra một mảnh trong sáng lanh lẹ, tươi cười nói, "Bất hòa với Mục Tiêu sao mà không cùng nhau trở về?"
Trước kia mỗi khi ăn tết hoặc là ngày nghỉ, hai người bọn họ dường như đều cùng nhau trở về.
Cô gái nhỏ cọ cọ bả vai cô, ngẩng mặt cho bạn tốt một nụ cười rạng rỡ: "Cậu ấy hiện tại đã có bạn gái, tớ không muốn gây hiểu lầm."
Cô tươi cười ôn nhu, ánh mắt trong suốt, không hề có nửa điểm nói một đằng nghĩ một nẻo. Từ Gia duỗi tay xoa xoa tóc cô, lúc này mới yên lòng.
Ngày hôm sau, thời điểmchạng vạng cha của Diệp Dung quả nhiên lái xe tới đón cô về nhà. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vẫn như cũ cao lớn phong độ như cũ, cả người đều toát lên một cỗ trẻ trung, thời gian lắng đọng lại tạo nên sự nho nhã cùng thong dong, ôn hòa lại xa cách, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ khoác ba lô xuống lầu, sắc mặt trong nháy mắt liền ôn nhu sinh động lên.
Bởi vì ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, Diệp Dung ước chừng đã hơn nửa tháng chưa có về nhà. Diệp Thần ngày thường công việc bận rộn, cũng không có thời gian tới trường học thăm. Đã lâu không gặp con gái, lúc này thật vất vả lắm mới gặp được, lập tức tỉ mỉ xem xét một lượt, sợ cô gầy đi, không cao hứng hoặc là bị ủy khuất. Sau một hồi lâu đánh giá, lúc này rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay sờ sờ đầu cô: "Mặt giống như tròn lên một chút. Thức ăn của trường học không tồi?"
Nhưng sao ông lại nghe nói —— thức ăn ở căng tin có tiếng là khó ăn? Hay là —— gần đây con gái ăn uống tốt hơn?
"Không phải ăn ở trường học." Diệp Dung lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Là... chú nhỏ mỗi ngày đều đón con đi ăn cơm."
Mục Nhạc? Diệp Thần lập tức sửng sốt, không tự giác được liền nhíu mày: "Cậu ta như thế nào lại mỗi ngày đều mang con đi ăn cơm? Đi ra ngoài ăn?"
"Căn tin trường học... quá mặn, chú nhỏ nói con ăn nhiều sẽ không tốt." Cô gái nhỏ hình như lại nghĩ tới gì đó, nhấp môi có chút ngượng ngùng nở nụ cười, nhẹ giọng nói, "Chú nhỏ... mỗi ngày đều tự mình nấu cơm. Chú ấy vẫn luôn đối với con rất tốt."
Anh mỗi ngày đều mặc quần áo ở nhà, bộ dáng đeo tạp dề ở trong phòng bếp xào rau, sau mười năm này lại dường như ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
Mỗi ngày đều tự mình xuống bếp nấu cơm cho Dung Dung? Trong đầu Diệp Thần bỗng hiện ra bộ dáng của Mục Nhạc từ về nước sau càng thêm ít nói ít cười, đáy mắt trong nháy mắt tối sầm lại. Nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bộ dáng ôn nhu nho nhã vừa rồi, vuốt tóc con gái rồibất động thanh sắc mà kéo sang đề tài khác: "Đi về nhà, ba ba làm thức ăn ngon cho con!"
"Ba ba không cần làm nhiều đâu." Cô gái nhỏ kéo cánh tay cha mình, ngoan ngoãn lắc lắc đầu, "Cuối năm ba ba đã rất bận rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Con gái tri kỷ hiểu chuyện khiến trái tim của người làm cha như ông ấm áp không thôi: "Không vội! Làm thức ăn ngon cho Dung Dung, so với chuyện khác đều quan trọng hơn!"
Diệp Dung liền nở nụ cười: "Vậy —— so với cùng mẹ đi dạo phố, làm đồ ăn ngon cho mẹ cũng quan trọng hơn sao?"
"Ba..." Người đàn ông trong nháy mắt nghẹn lại, có chút thẹn quá hóa giận mà "Hung hăng" trừng mắt liếc con gái một cái.
Cô gái nhỏ có chút vô tội mà chớp chớp cặp mắt đen lúng liếng kia, so với đôi mắt của con mèo nhỏ thì giống vô cùng, rồi lập tức cong mắt cười. Tiếng cười nhẹ nhàng, gương mặt đầy giảo hoạt lại bỡn cợt, thế nhưng lại khó có được nét sinh động cùng hoạt bát.
Cô luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây chính là lần đầu tiên cùng chính mình vui đùa như vậy. Diệp Thần không phải không nhìn ra tính tình con gái có chút khác thường, nhưng trước sau đều không tìm ra nguyên nhân. Nhiều năm như vậy, dường như hận không thể mỗi ngày đều nâng niu ở lòng bàn tay, hái sao bẻ trăng, chính là hy vọng có thể làm cô tự tin một chút, hoạt bát một chút, cô lại trước sau đều cứ ngoan ngoãn an tĩnh như vậy.
Ông dường như đã có chút không còn nhớ rõ... lần cùng cô cùng chính mình cười đùa mà không hề cố kỵ, đến tột cùng đều là chuyện khi cô còn bé.
"Ba ba?" Thấy cha chậm chạp không nói gì, Diệp Dung ngẩn người, có chút nghi hoặc mà nhẹ nhàng gọi ông một tiếng.
"Không có gì." Diệp Thần lấy lại tinh thần, một bên lắc đầu một bên kéo cửa xe ra, nhìn con gái ngồi vào trong xe, ngoan ngoãn cười cười với chính mình, nhịn không được mà thần sắc cũng nhu hòa xuống, thở phào một hơi dài, "Đi, chúng ta về nhà!"
......
Sau kỳ thi cuối kỳ, đoạn thời gian nhẹ nhàng nhất đối với sinh viên mà nóiđại khái chính là trước ngày công bố thành tích. Vào ngày sinh nhật Mục Tiêu, đám bạn học có vài người mua vé xe về nhà lùi lại vài ngày, rồi lôi kéo Mục Tiêu, đoàn người cuồn cuộn cùng nhau đi vào khu trung tâm chơi.
Sinh viên năm nhất phần lớn đều vẫn còn ham chơi, lại khó mà được tìm một lý do quang minh chính đại như vậy, vào đến trong thành phố liền lao vào chơi điện tử như cá gặp nước.
"Chẹp, thọ tinh*, hôm nay chính xác không được sao!" Thời gian của máy bóng rổ vừa hết, mấy cậu nam sinh liền xông tới tranh nhau nhìn thành tích của từng người, ngay sau đó đều phá lệ có chút ngoài ý muốn mà lót đế Mục Tiêu, ồn ào cười ha ha, "Như thế nào? Đây là tình trường đắc ý, hãy để cho đàn cẩu độc thân chúng tớ một con đường sống đi?"
(*) vào ngày sinh nhật của mình được gọi là thọ tinh
Cô gái bên cạnh trong lòng ôm một chiếc áo khoác nam, hình như có chút ngượng ngùng mà hơi hơi đỏ mặt, khóe miệng lại hơi hơi dương lên.
Mục Tiêu quay đầu lại nhìn cô ta một cái, lại nhìn nhìn một đám bằng hữuchung quanh, không biết vì cái gì lại cảm thấy có chút thất thần, có chút bực bội lấy tay bới tóc. Cậu đại khái cũng biết nguyên nhân Diệp Dung không chịu tới —— nơi ồn ào như vậy, chỉ sợ là cô không quá thích đi?
"Kỳ thật gọi Dung Dung tới, đổi một nơi an tĩnh khác thì cũng có thể..."
"Cậu nói cái gì?" Thanh âm của cậu quá nhỏ, hoàn cảnh chung quanh lại quá ồn ào, Thi Ngọc không nghe rõ cậu nói, nhịn không được hỏi lại một câu.
"Không có gì." Thiếu niên bỗng phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu, "Nhà tớ có hơi hẻo lánh, tớ nghĩ chúng ta vẫn nên về sớm một chút, bà nội tớ khẳng định vẫn luôn ở nhà chờ tớ."
Khó lắm mới được nghỉ để ra đây chơi, tất cả mọi người đều chưa đã thèm. Nhưng thọ tinh cũng đã lên tiếng, những người khác cũng không có phản đối, vậy nên liền thu thập đồ đạc chuẩn bị trở về.
"Mục Tiêu, cậu vừa rồi..." Thi Ngọc tựa hồ đối với câu nói vừa rồi của Mục Tiêu lại phá lệ để ý, lúc này vẫn còn muốn truy vấn, ai ngờ Mục Tiêu lại duỗi tay lấy lại chiếc áo khoác của chính mình trong lòng cô ta, dứt khoát lưu loát mặc vào: "Chúng ta đi thôi."
Cậu ngày thường tính cách sang sảng, trên mặt thường xuyên mang theo nụ cười, vẫn luôn ở chung rất tốt, nhưng lúc này thần sắc lại nhàn nhạt giống như có một loại cảm giác áp bách kỳ lạ.
Nữ sinh hơi hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn là không nói nữa, lên tiếng thuận theo, đi theo cậu ra cửa lớn.
Thời điểm về tới Mục gia bất quá mới hơn ba giờ. Mục lão thái thái hiển nhiên đối với việc cháu trai về sớm như vậy cũng cảm thấy ngoài ý muốn cực kỳ, nhưng dù sao cũng rất vui mừng, chạy nhanh tới tiếp đón một đám bạn của cháu trai, để bọn nhỏ ngồi xuống, rồi thúc giục dì giúp việc lấy thêm nước hoa quả.
"Bà nội, đây là bạn cùng phòng của cháu, còn đây..." Mục Tiêu duỗi tay chỉ chỉ ba người bạn cùng phòng của mình, khi tầm mắt đảo qua Thi Ngọc thì hơi hơi dừng một chút, trong nháy mắt do dự, ngay sau đó lại có chút chần chờ dời đi tầm mắt, "Đều là bạn học của cháu."
Sắc mặt của nữ sinh trong nháy mắt dường như có chút trắng bệch.
Mục Tiêu đã hoàn toàn dời đi tầm mắt, nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới có chút khẩn trương hỏi: "Dung Dung còn chưa tới?"
"Đã tới, đang ở trong sân phơi nắng đấy!" Mục lão thái thái hiển nhiên là đối với việc cháu quan tâm Diệp Dung cảm thấy cực kỳ vừa lòng, vội vàng chỉ cho cậu phương hướng, "Hôm nay là thứ bảy, chú nhỏ cháu vừa lúc được nghỉ, cơm nước xong liền đi đón con bé lại đây."
Chú nhỏ... từ khi nào lại nhiệt tình như vậy? Mục Tiêu ngẩn người, lập tức quay người đi vào sân.
—— Diệp Dung quả nhiên ở trong sân.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng ngày đông cũng không quá độc, chiếu lên trên người khiến cả người đều ấm áp dạt dào, đặc biệt thoải mái. Trong sân viện có đặt một chiếc ghế, ngày thường ông nội bà nội hay nằm phơi nắng —— Lúc này dường như cả người Diệp Dung đều nằm ở ghế nằm, trong lòng ôm một con mèo đen trắng, trên người được một chiếc áo khoác nam to rộng phủ kín mít.
Cô hình như là phơi nắng phơi đến cực kỳ thoải mái, đôi mắt cũng đã lim dim, bộ dáng lười biếng buồn ngủ lúc này cùng với con mèo nhỏ trong lòng kia dường như cũng không có sai biệt mấy.
Nhưng trong viện lại không phải chỉ có một mình cô —— Mục Nhạc an vị ở bên cạnh cô, lúc này đang duỗi tay cầm lấy thìa con ngoáy nước ấm trong cốc cho bớt nóng. Chờ ngoáy được tầm bảy phần mới thỏa mãn, anh buông cốc nước xuống, sau đó hạ thấp đầu, cẩn thận thổi thổi cốc nước ấm, xong xuôi lúc này mới duỗi tay đưa qua.
Cô gái nhỏ nằm ở trên ghế duỗi tay nhận lấy cái cốc, đôi tay cầm cốc nước đưa lên miệng uống, giống như cảm thấy cả người đều ấm áp thoải mái lên không ít, mặt mày liền tươi tắn ngoan ngoãn tặng cho người đàn ông ở bên cạnh một nụ cười ôn nhu.