Mục Nhạc dường như đều ngây ngẩn cả người, liền có chút trì độn mà bị cô "Áp" tới trên đầu giường, qua một hồi lâu rốt cuộc mới phản ứng lại:
Cô ấy hôn mình.
Lần đầu tiên, cô ấy chủ động, hôn môi mình.
Mất hơn nửa ngày mới phản ứng lại, trong ánh mắt của người đàn ông lúc này còn mang theo vài phần kinh ngạc, rồi cũng đồng thời bắn ra một loại ánh sáng chói mắt dị thường.
Kỳ thật sức lực của cô gái nhỏ cũng không lớn, nhưng anh lại vẫn không chịu phối hợp với cô, cứ "Ngoan ngoãn" như vậy để bị cô "Áp" tới trên đầu giường.
Cô thoạt nhìn có vẻ cực kỳ khẩn trương, bị "Tập kích đột ngột" khiến anh trợn tròn mắt, thế nhưng cô lại gắt gao nhắm mắt lại, giống như căn bản không dám đối diện nhiều thêm một chút nào, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn đã sớm đỏ bừng một mảnh, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm trên mặt cô —— nóng đến có chút phỏng người; cô kỳ thật cũng biết bản thân mình bởi vì khẩn trương nên có chút căng chặt, hàng lông mi thật dài không ngừng nhẹ nhàng run rẩy, nhưng cuối cùng cô lại vẫn hạ quyết tâm hôn tới.
Giờ này khắc này, cô giống như là cố gắng lấy ra hết chút dũng khí vốn không nhiều lắm của mình —— dũng cảm kiên định đến mức dường như không giống với cô gái nhỏ hay tự ti mẫn cảm ngày thường kia.
Cô quả thật là hôn môi, lại vẫn như cũ chưa đủ lớn mật, chỉ dùng cánh môi mềm mại của mình nhẹ nhàng dán lên môi anh, hơi hơi cọ cọ —— nếu như nói đây là một nụ hôn, thì có lẽ càng không bằng nói rằng đây là một con mèo nhỏ đang giương nanh vuốt, nửa làm nũng nửa thân mật rồi từng chút từng chút một nhẹ nhàng gãi ngứa.
Trên môi có chút ngứa, nhưng càng ngứa, thì trong lòng —— cổ họng Mục Nhạc khẽ nhúc nhích, dường như liền theo bản năng muốn xoay người lại ngăn chặn cô, cho cô một một nụ hôn chân chính, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô gái nhỏ phá lệ chủ động hôn môi cho nên anh không muốn buông tha. Trong lòng giãy giụa một hồi lâu, anh rốt cuộc vẫn ngang ngạnh cắn răng nhịn xuống ý niệm đang rục rịch ngo ngoe trong lòng, cứ thành thành thật thật như vậy mà dựa vào đầu giường, bày ra một bộ dáng tùy ý cô gái nhỏ "Muốn làm gì thì làm", vô cùng phối hợp.
Cứ kết thúc như vậy, hay là... vẫn còn tiếp tục cái khác? Mục Nhạc vừa nghĩ như vậy xong, thì bỗng nhiên thấy cô gái nhỏ nhắm mắt lại, sắc mặt lập tức lại càng đỏ hơn, động tác cũng đột nhiên hơi hơi ngừng một chút. Anh còn chưa kịp làm ra cái kháng nghị gì, thì đột nhiên thấy cô gái nhỏ đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi của anh.
Cùng với cảm xúc cánh môi dán vào nhau như vừa rồi thì hoàn toàn bất đồng —— ấm áp mềm mại, lại còn mang theo chút ẩm ướt. Cô hình như có chút do dự lại khẩn trương vô cùng, động tác thật cẩn thận, nhẹ nhàng, nhưng chính vì cứ như có như không khẽ chạm như vậy, lại càng khiến cho trong lòng ngứa khó nhịn.
Hô hấp của Mục Nhạc vốn dĩ vẫn còn được xem như vững vàng, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt này liền hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Cô gắt gao nhắm mắt lại, khuôn mặt bị thiêu đến nóng rực, lại ngẩng mặt nghiêm túc miêu tả viền môi của anh, nghiêm túc chuyên chú giống như đang tiến hành một nhiệm vụ thần thánh nào đó vô cùng quan trọng.
Chuyên chú đến mức làm anh cảm thấy —— trừ bỏ chính mình, cô không thể nhìn thấy bất luận cái gì khác, trong lòng cô chỉ có duy nhất một mình mình.
Mục Nhạc theo bản năng mà giữ chặt lấy eo cô, rũ mi mắt chuyên chú nhìn cô —— nhìn cô khẩn trương đến đỏ mặt, nhìn cô thật cẩn thận hôn mình, nhìn cô dường như là hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, thoáng lui về phía sau một chút.
Ngay sau đó, Diệp Dung chỉ cảm thấy có một trận trời đất quay cuồng đột nhiên ập tới.
Cô gái nhỏ bị hoảng sợ lập tức nhắm mắt lại, một bên vì có chút kinh ngạc mà khẽ hô một tiếng, một bên lại theo bản năng mà mở mắt, nhìn đến gương mặt tuấn lãng quen thuộc của người đàn ông phóng đại ở ngay trước mặt thì trong nháy mắt trở nên có chút ngốc, có vẻ là trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại, cứ như vậy mà ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt ở gần trong gang tấc kia, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của mình.
Nhưng căn bản là cô còn chưa kịp nghĩ lại —— dường như ở thời khắc lúc cô khẽ hô ra tiếng đó, nửa câu sau đã lập tức bị chặn lại giữa môi và lưỡi, liền đoạt đi lực chú ý và tự hỏi năng lực của cô.
Nụ hôn này —— cùng với nụ hôn thăm dò lại cẩn thận vừa rồi của cô hoàn toàn bất đồng, nó tràn đầy tính xâm lược cùng dục vọng chiếm hữu thuộc về đàn ông.
Có vẻ như cô gái nhỏ có chút bị dọa đến, nhưng lại không có giãy giụa cự tuyệt gì, chỉ nhanh chóng nhắm chặt lại hai mắt một lần nữa, ngoan ngoãn nằm ở dưới thân thừa nhận nụ hôn của anh, đôi tay lại có chút khẩn trương mà gắt gao bám vào vai anh...
Cô nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình, ỷ lại mình... Mục Nhạc chỉ cảm thấy trong đầu lúc này giống như có một sợi dây lí trí cuối cùng cũng bị chặt đứt trong nháy mắt.
Hơi thở của người đàn ông dường như đã hỗn loạn đến mức không rõ tiết tấu, cứ như vậy đè nặng lên cô gái nhỏ ở dưới thân, tiến quân thần tốc đoạt lấy hô hấp của cô; tay không biết khi nào đã từ vạt áo lông lặng yên không một tiếng động dò xét tiến vào, không hề cách trở dán lên làn da kiều nộn bên eo cô gái—— lòng bàn tay của anh hơi hơi có chút thô ráp thuộc về đàn ông, nhiệt độ lại cao đến gần như nóng rẫy, từng chút từng chút một như có như không vuốt ve cái eo nhỏ nhắn của cô, chọc đến khiến cô ngăn không được mà nhẹ nhàng run rẩy.
Nhưng cho dù là như vậy, Mục Nhạc lại vẫn cảm thấy không đủ —— vô cùng không đủ.
Hoặc phải nói —— làm sao có thể đủ được đây? Có lẽ anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy "Đủ", toàn thân anh đều đang kêu gào muốn cùng cô dán đến gần thêm một chút, lại gần một chút, hận không thể đem cả người cô đều khảm vào trong ngực mình, không còn có nửa điểm khoảng cách nào nữa.
"Ô..." Thân thể Diệp Dung vốn không tốt, từ trước đến nay đều không nín thở được lâu, lúc này rốt cục đã không thể chịu nổi được nữa, nhịn không được thấp giọng nức nở một tiếng.
Mục Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, lúc này rốt cục mới có chút lưu luyến mà buông cô ra.
Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng lấy lại được tự do, từng ngụm từng ngụm một nỗ lực hô hấp lấy không khí.
Khuôn mặt cô bởi vì thiếu dưỡng khí nên nghẹn đến mức càng hồng, khóe mắt cũng không tự chủ được mà ướt át, cánh môi đỏ thắm một mảnh, thậm chí đều đã có chút sưng, thoạt nhìn càng thêm có chút tội nghiệp.
—— nhưng lại càng khiến cho đàn ông xem đến tâm ngứa khó nhịn.
Rốt cuộc Mục Nhạc cũng không có thể nhịn xuống được nữa, lại cúi đầu có chút lưu luyến mà nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn kịch liệt vừa rồi có vẻ thật sự có chút vượt qua mức mà thân thể Diệp Dung có thể tiếp nhận được, cô theo bản năng hơi hơi quay đầu đi, hình như có ý đồ muốn né tránh.
Cô vừa mới động, toàn thân cũng lập tức bị tác động theo, hai người lại dường như là đồng thời cứng đờ cả người.
—— đến lúc này hai người mới bỗng ý thức được, tay Mục Nhạc vẫn còn đang đặt dưới lớp áo lông, gắt gao dán chặt lên eo cô.
Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ đến mức muốn xuất huyết, nhưng rồi cái gì cũng đều không nói.
Mục Nhạc lại một lần nữa tiến lại gần, rốt cuộc cũng đã hôn tới môi cô. Lướt qua liền ngừng lại rồi lúc sau lại khẽ hôn một cái, anh thấy cô gái nhỏ cũng không có ý muốn giãy giụa, lại có chút được một tấc lại muốn tiến một thước nhẹ nhàng vuốt ve một chút ở trên eo cô.
Diệp Dung run rẩy một chút, nháy mắt theo bản năng mà co rúm lại, cắn môi, nhưng không có cự tuyệt.
Ánh mắt Mục Nhạc trong nháy mắt gia tăng, bàn tay dọc theo eo cô chậm rãi hướng lên trên dò xét.
Cô gái nhỏ càng run rẩy đến lợi hại, lại vẫn như cũ gắt gao cắn môi, không có mở miệng cự tuyệt lấy nửa câu.
Mục Nhạc đột nhiên dừng lại động tác.
Anh tiến lại gần, ở khóe môi cô hạ xuống một nụ hôn nhàn nhạt.
"Sợ hãi sao?" Thanh âm của anh nghe vào khàn khàn dị thường, mang theo một loại gợi cảm và nguy hiểm một cách kỳ lạ.
Diệp Dung cứng đờ, đột nhiên không biết nên như thế nào trả lời.
Tuy cô không trả lời, Mục Nhạc kỳ thật cũng đã biết được đáp án của cô.
"Thật ra vẫn sợ hãi, phải không?" Mục Nhạc thấp giọng hỏi cô, khi nói chuyện giống như là có chút khó có thể khống chế được bản thân, thấp thấp thở hổn hển một tiếng.
Diệp Dung có thể cảm nhận được rõ ràng được nhiệt độ của người đàn ông đang đè ở trên người mình cùng với cơ bắp căng thẳng của anh, còn có bàn tay nóng rẫy vẫn đang đặt trên bụng nhỏ của mình.
Cô gái nhỏ rũ mi mắt, mím môi.
Mục Nhạc bỗng rút tay ra khỏi áo lông của cô, thậm chí còn săn sóc mà giúp cô sửa sang lại vạt áo, tránh cho cô bởi vì vạt áo bị vén lên mà cảm lạnh.
Sau đó, anh lại cúi đầu hôn cô.
Cả người anh vẫn căng chặt như cũ, nhịn không được mà thở gấp, nhưng chỉ đơn thuần là hạ cánh cánh môi xuống dán lên môi cô —— so với nụ hôn kịch liệt vừa rồi, mang theo dục vọng cùng với mất khống chế thì hoàn toàn không giống nhau.
"A Dung, em còn nhớ rõ tôi đã nói gì không?"" Anh hỏi cô như vậy.
Diệp Dung chớp chớp mắt, hơi hơi có chút mê mang.
"Thích cái gì, không thích cái gì thì phải nói ra; giận ta, liền mắng tôi, liền phát giận." Mục Nhạc yên lặng nhìn cô từ trên xuống dưới, trên mặt khuôn mặt tuấn lãng vẫn còn mang theo dục vọng không có biến mất, nhưng ánh mắt cũng đã là tỉnh táo, "Cái gì cũng có thể, cái gì cũng không cần cố kỵ."
Diệp Dung hơi hơi chần chờ một lát: "Nhưng mà anh..."
Cô nói tới đây, dường như là có chút thẹn thùng đến không nói ra được, thanh âm nhẹ đến như là tự lẩm bẩm: "Anh muốn."
Khoảng cách giữa bọn họ gần đến như vậy, nên dù cô có nói nhỏ thì toàn bộ đều lọt vào lỗ tai anh.
Mục Nhạc thở dài: "Nhưng A Dung, tôi muốn em, nghĩ đến —— vừa rồi thiếu chút nữa liền mất khống chế rồi."
Diệp Dung rũ mi mắt, thẹn thùng đến cơ hồ không dám đi nhìn anh nữa.
Nhưng Mục Nhạc đưa một bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, rồi giữ chặt không cho phép cự tuyệt, buộc cô phải nhìn mình:
"A Dung, tôi muốn em, bởi vì tôi thích em. Tôi thích em, cho nên hi vọng có thể khiến em cũng muốn làm loại chuyện này, cái gì cũng không cần cố kỵ, cái gì cũng không cần ủy khuất, em rõ chưa?"
Diệp Dung cắn môi yên lặng nhìn anh, rồi đột nhiên vươn tay ra, cũng nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh.
"Nhưng mà, anh hôm nay... tâm tình rất không tốt." Cô gái nhỏ nhìn anh, nhẹ giọng nói, "Em... muốn anh vui vẻ, nhưng lại không biết mình có thể làm gì. Cho nên nếu như làm vậy có thể khiến anh vui vẻ, kia... em kỳ thật, cũng không sao, nhưng, có thể sẽ không sợ hãi như vậy."
Một câu này, dường như đã hao hết toàn bộ dũng khí tích trữ suốt hai mươi năm qua của cô, nói năng có chút lắp bắp, lại vẫn quyết tâm cắn răng nói cho xong. Nhưng lúc sau, lại không dám liếc anh lấy một cái nữa.
Cô không ngốc, cô biết những lời này của mình đến tột cùng là có ý nghĩa gì.