Chú Là Của Em

Chương 202: Hình như em lại gây thêm rắc rối cho ông chủ của mình rôi





**********

Chương 202: Hình như em lại gây thêm rắc rối cho ông chủ của mình rôi

Vì vậy Tô Noãn Tâm là người được chọn.

Người do chính tay cô ấy dạy dỗ... Ước mơ, vẫn có thể được coi như là hai người bọn họ cùng nhau hoàn thành.

Coi như cô ấy vẫn còn ở đó, không có từ bỏ ước mơ chung của bọn họ.

Không có vì một người đàn ông bỏ rơi cô ấy... mà là bởi vì đứa trẻ đã xuất hiện một cách khó hiểu Minh Dao.


Một đứa trẻ tự kỷ... Nghĩ đến đây, đáy lòng Ngô Thu bỗng nhiên cảm thấy hơi chua xót.

Trước đây, ngay sau khi cô ấy rời đi... liền không còn một chút tin tức gì nữa, đều là vì đứa nhỏ này sao? Tô Noãn Tâm lúc này đã sợ đến ngày người.

Ngọa tào!

Kết quả này thật làm làm cho người ta phải bất ngờ. Ngô Thu này cũng thật quá quyết đoán

Trong lúc nhất thời, cô không biết mình là đang vui hay là đang nằm mơ nữa...

Không nghĩ tới, vô tình cướp đi người của Tần Nghĩa... rồi lại để cho ông chủ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng? Không biết là sẽ phải mất bao nhiêu đây? Liệu anh ta có cam tâm tình nguyện không!

Đã nói là không dựa vào hậu trường, mà là dựa vào chính bản thân mình mà trở nên mạnh mẽ hơn... Một bước kia đặc biệt tiêu sái, không có dựa vào ông chủ nhà mình nha!

Tô Noãn Tâm cảm thấy rằng về sau cô ấy không nên nói ra bất cứ lời nào như là chỉ dựa vào bản thân mình nữa.

Quả thật là đặc biệt tự vả mặt.

Trong lúc cô đang tự phỉ nhổ chính mình, Ngô Thu đã đứng dậy nói: "Tôi có việc phải làm, đi trước một bước, đây là danh thiếp của tôi, đưa cô hai tấm, cô biết phải làm gì rồi đúng không?"

Một tấm là cho cô giáo của cô?


Một tấm là cho ông chủ của cô?

Tô noãn Tâm có chút mờ mịt gật đầu nói: "Được rồi...

Nhưng Ngô quản lý này, cô thật sự muốn dẫn dắt tôi đi đúng không?"

Ngô Thu nhưởng nhưởng mày nói: "Không phải tôi đã nói nếu không đi theo tôi thì sau này cô sẽ phải hối hận sao? Tô Noãn Tâm, cô nhất định đừng làm tôi thất vọng nha... Người như cô ở trong ngành giải trí này, không thiếu nhất chính là hậu trường, tài nguyên, và càng không thiếu hơn đó chính là diễn viên có hậu trường... Hầu như dù có tập hợp đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, trong ba điều quan trọng nhất, dường như tất cả nhưng người mới,

E rằng khó có thể tìm đến điều thứ hai l

Vì vậy, Tô Noãn Tâm, cô về sau nhất định không được khiến cho tôi phải thất vọng đấy!"

Có một hậu trường tài chính hùng hậu như Lệ Minh

Viễn.

Bên kia Tần Nghĩa vội vàng đi tới hậu trường tài nguyên của nhà hộ Tần.

Hậu trường diễn xuất của Bạch Kỳ Sương có thể nói là vô cùng phi thường... Chỉ cần Tô Noãn Tâm không phải kẻ ngốc, tương lai tiền đồ tuyệt đối là vô hạn.

Các phương diện điều kiện của cô ấy đều tốt hơn rất nhiều so với Bạch Kỳ Sương năm đó.

Một hạt giống tốt như vậy không tranh thủ nằm trong tay càng sớm càng tốt lại đưa những người mới vào một công ty nhỏ?


Cho dù không gian phát triển của Tần thị có lớn cỡ nào đi chăng nữa, vẫn không thể sánh bằng được.

Ngô Thu rời đi với tâm trạng phức tạp, cũng không chào hỏi với Lý Mạnh và Dương Diễm. Lý Mạnh và Dương Diễm thấy cô ấy rời đi, cũng vội vàng đứng dậy ngồi lại.

Cả hai người đều tò mò nhìn Tô Noãn Tâm nói: "Cô Tô và Ngô Thu đã đàm phán như thế nào rồi?" "Noãn Tâm, hai người nói chuyện gì vậy?"

Tô Nặc Tâm trừng mắt nhìn Lý Mạnh nói: "Quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.

Lý Mạnh cười nhẹ: "Vậy thì xin hỏi... kết quả thế nào?" "Ngô Thu nói rằng chỉ cần chủ có thể chịu bồi thường thay tiền vi phạm hợp đồng của cô ấy với Tần thị, sau này cô ấy sẽ chỉ dẫn dắt hia người tôi và Dương Diễm mà thôi!"

Hai mắt Lý Mạnh sáng lên, nói: "Cô Tô, cô có chắc là Ngô Thu đã nói như vậy không?" "Đúng vậy, cô ấy có đưa danh thiếp cho tôi... Nhưng, thư ký Lý, nếu chú tôi đồng ý chuyện này, liệu hú ấy có gặp phải rắc rối nào hay không?"

Lý Mạnh cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy cô Tô quyết định sẽ tự mình nói chuyện riêng với tổng giám đốc về chuyện này, hay là để tôi nói thay cho cô đây?"

Tô Noãn Tâm cười khổ: "Hình như em lại gây thêm rắc rồi cho ông chủ của mình rồi." "Cô Tô, đừng lo lắng, tổng giám đốc ngược lại rất thích gặp phải loại rắc rối này." "ờm... nói thế nào nhỉ?" "Ngô Thu, là tình huống mà tổng giám đốc nhất định phải thắng được... Cho dù hôm nay chúng ta không đàm phản thành công, thù chắc chắn anh ấy sẽ đích thân ra tay, tổng giám đốc cũng đã nói rồi... mẹ cô Tô sức khỏe không tốt, nếu như sau này cô có mắc phải bất kỳ sai lầm nào đó, mẹ của cô có thể sẽ rất lo lắng.” “Vì vậy, Ngô Thu là lựa chọn thích hợp nhất cho cô, tổng giám đốc cũng đã quyết định phải mời được cô ấy từ lâu rồi.” “Cô Tô có thể tự mình thuyết phục Ngô Thu đồng ý là đã đã thay tổng giám đốc giải quyết được rất nhiều chuyện rắc rối rồi, tổng giám đốc ghét nhất chính là phiền phức, chuyện có thể giải quyết bằng tiền không phải là vấn đề khó đối với anh ấy. “Vì vậy, cô Tô không cần phải quá lo lắng."