Chú Là Của Em

Chương 21: Mối thù đêm đó quyết không đội trời chung!





Tô Noãn Tâm trợn to hai mắt, sau đó đi tới ngồi trên ghế sô pha sang trọng trong phòng làm việc, đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn trà rồi mở ra.

Sau đó, cô đem toàn bộ đồ ăn được sắp xếp sẵn bên trong hộp bày ra, rồi mới mở miệng kêu người kia đến ăn cơm: "Được rồi, đến ăn đi!"

Đều không phải món ăn mới ra lò nên màu sắc không được đẹp mắt cho lắm. Nhưng hương vị vẫn rất ngon. Lệ Minh Viên sau khi ăn hai miếng thì thầm đưa ra nhận xét.


Tư thế ăn uống của một ông chủ lưu manh này cũng rất nhã nhặn, lịch sự. Dường như, anh ta đang ăn uống rất nghiêm túc, không hề có ý ghét bỏ thức ăn của những người nghèo khổ như họ, thậm chí anh ta còn không để rơi một hạt cơm.

Tô Noãn Tâm thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động ra rồi ngồi chơi vui vẻ, chỉ đợi Lệ Minh Viễn ăn cơm xong liền xách hộp giữ ẩm trống trơn xuống lầu, đi tìm mẹ. | Lệ Minh Viễn không thể không ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cô... Nhìn từ bên cạnh, lông mi của cô gái nhỏ rất dài, lấp lánh... Làn da trên khuôn mặt của cô nhìn vừa trắng vừa mềm. Một đôi mắt linh động của cô nhìn trong vắt. Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác quét qua anh: "Ông chủ lưu manh! Chú nhìn cái gì hả?" Lệ Minh Viễn: "..." Lại là ông chủ lưu manh! Trần đời Lệ Minh Viễn chưa bao giờ ghét ba từ “ông chủ lưu manh" như thế! Sắc mặt anh không khỏi sa sầm, cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống nào nữa. Anh nặng nề đặt bát, đũa xuống bàn trà, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Noãn Tâm, da đầu Tô Nặc vô thức có chút rùng mình. Nhưng cũng cứng đầu, trợn mắt nói: "Sao nào, chủ nhìn trộm người khác thì lại có lý lắm à!" Lệ Minh Viễn cười lạnh, nói: "Không phải cô muốn gả cho tôi sao?" "Vậy thì sao? Tôi muốn gả cho cái danh phận Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh chứ không phải loại người như chủ!"

Lệ Minh Viễn không thể nào hiểu được, rốt cuộc đây là cái thủ đoạn lạt mềm buộc chặt gì... Anh chỉ cảm thấy rằng nó quá xa So với những gì anh tưởng tượng.

Anh đột nhiên nói: "Rất ghét tôi sao?".

“Đúng vậy, vô cùng ghét! Tôi có lòng tốt cứu người, nhưng người đó lại đâm tôi một nhát, những người như vậy tôi sẽ không bao giờ có hảo cảm!”

"Vậy thì tại sao cô lại nhất định muốn gả cho tôi?" Nếu đã ghét như vậy thì hà cớ gì lại làm khó bản thân mình? Trong lòng Lệ Minh Viễn không khỏi cười nhạo.


"Chú à, có phải chủ già rồi nên đầu óc có vấn đề đúng không? Tôi nói rồi, tôi cần cái danh phận này! Hơn nữa, chính chủ là người chủ động nhắc tới nên tôi mới đồng ý! Vừa lúc tôi đang cần, chú lại nhắc tới, quả phù hợp" .

Nhưng lúc đó, anh không biết rằng cô lại biết thân phận của anh, anh chỉ muốn thăm dò lời nói của cô! Lệ Minh Viện không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện lại đi đến ngày hôm nay. Anh cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng đột nhiên lại nghe thấy giọng nói có chút hòa hoãn của cô gái vang lên: "Hôm nay, chủ đến bệnh viện để thăm mẹ tôi sao?"

"Ừm, đi ngang qua, thuận tiện vào xem một chút." "Mẹ tôi rất vui... Cảm ơn chú" "Vậy nên cô dùng thái độ này để cảm ơn tôi sao?"

"... Thái độ của tôi thế nào?” Cô tự tay làm đồ ăn, rồi còn bị mẹ bắt làm dáng trước khi đến gặp anh đấy, đối xử như vậy còn chưa đủ tốt sao!

"Thái độ khiến người khác cảm thấy không thoải mái!" "Ha ha... Nếu tôi làm cho ông chủ lưu manh như chủ khó chịu thì tôi càng sảng khoái." "Tại sao, cô hận tội lắm à?" "Thù đêm đó, không đội trời chung!" "..." Vậy sao. Rốt cuộc, anh mới chính là người đuối lý. Đúng là không nên so đo với một cô nhóc như vậy mà. "Tôi nó rồi, cảm ơn bữa trưa của cô." | "Nếu muốn cảm ơn thì đi cảm ơn mẹ tôi ấy. Bữa trưa này là tôi cho bà ấy. Bà ấy bắt tôi phải mang nó cho anh." Tô Noãn Tâm. bắt đầu thu dọn thức ăn thừa rồi vứt chúng vào thùng rác bên cạnh bàn trà, sau khi thu dọn hộp giữ ẩm xong, cô định cất bước rời


di.

Phía sau, Lệ Minh Viễn đột nhiên nói: "Chờ một chút."

----------------------------