Chú Là Của Em

Chương 214: Sẽ lấy lại công bằng cho mẹ em





Nhưng Lệ Minh Viễn lại không nhìn cô ta.

Nhìn anh để làm gì? Tô Noãn Tâm mới là người quyết định có được không.

Bà Cố quả thực sắp bị Cổ Thiên Linh chọc tức đến chết mất... Rõ ràng là một cô chủ nhà họ Cổ lại thực sự quỳ xuống cho người thứ ba

Bà Cổ nhất thời không muốn nhận đứa con gái này.


Lý Mạnh từ bên ngoài phòng bệnh bước vào, sắc mặt nghiêm trọng bước đến bên cạnh Lệ Minh Viễn và nói: “Tổng giám đốc, điều tra ra rồi ạ... Chuyện này có liên quan đến chú ba của anh!” “Ngoài ra thì sao?”

Lý Mạnh liếc nhìn bà Cổ rồi nói: "Bên phía chủ ba nhà họ Lệ tôi vẫn chưa bắt đầu điều tra, nên không xác định được chuyện này có liên quan đến bà Cổ không!

Tuy nhiên, bà Cổ có mối quan hệ giao hảo với cựu giám đốc bệnh viện, vẫn có thể thuyết phục cựu giám đốc bệnh viện đuổi bà Tô ra khỏi bệnh viện... Chuyện này tám chín phần có liên quan đến bà Cổ.

Hai người họ dùng âm lượng bình thường nói chuyện với nhau, nên ai cũng nghe thấy cả. .

||||| Truyện đề cử: Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý |||||

Bà Cổ nghe thấy vậy không khỏi siết chặt tay lại. Cổ Thiên Linh vẻ mặt sững sờ nói: “Thư ký Lý... có chuyện gì mà liên quan đến mẹ tôi?"

Tô Noãn Tâm cau mày nói: “Thư ký Lý, là chuyện liên quan đến việc giúp mẹ tôi tìm nguồn thận sao?”

Lý Mạnh không trả lời Cổ Thiên Linh, mà rất kính cẩn đáp lại lời của Tô Noãn Tâm: “Đúng vậy, cô Tô!” “Chuyện này có liên quan đến bà Cổ sao?” Tô Noãn


Tâm nói và nhìn bà Cổ với ánh mắt sắc lạnh. “Tám chín phần ạ, vẫn cần phải điều tra cụ thể. Tổng giám đốc, chuyện này có liên quan đến chủ ba của anh... có muốn tiếp tục điều tra không ạ?”

Lệ Minh Viễn nhưởng mày nói: “Kêu chú ba của tôi, đến bệnh viện một chuyển ngay lập tức. “Chú ba có lẽ sẽ không đến đâu.” “Nếu như ông ta vẫn còn muốn có được cổ phần của bệnh viện, thì tốt nhất nên đến đây một chuyến.

Lý Mạnh nghiêm mặt nói: “Vâng ạ!”

Tổng giám đốc giúp cô Tô ra mặt. Lần này có vẻ chơi hơn lớn rồi.

Tình cờ có liên quan đến cuộc tranh giành cấu xé lẫn nhau trong gia đình họ Lê... “Cổ Minh Đức... do bà Cổ và cô chủ Cổ đích thân quay về mời đến? Hay là do tôi mời?” Lê Minh Viễn nhìn bà Cổ và lạnh lùng nói.

Bà Cổ lúc này bắt đầu hoảng sợ nói: “Thiên Linh đã quỳ xuống xin lỗi rồi, các người còn muốn gì nữa?" “Chuyện này liên quan đến chuyện khác... Bà cổ nên hiểu nguyên tắc chuyện nào ra chuyện đấy chứ." “Mẹ... mẹ còn đã làm những gì?” Cổ Thiên Linh đứng dậy, cau mày nhìn mẹ của cô ta và hỏi.

Tô Noãn Tâm cười lạnh lùng và nói: “Cổ Thiên Linh... Đây là lần thứ hai mẹ cô làm mẹ của tôi tức đến ngất xỉu trong ngày hôm nay, cả hai lần đều suýt lấy mạng của mẹ tôi... Những thứ này bà ta vẫn cảm thấy chưa đủ, còn thông đồng với cựu giám đốc bệnh viện, cùng nhau ngăn cản giám đốc bệnh viện Dương liên hệ với các bệnh viện lớn trên cả nước để tìm nguồn thận phù hợp với mẹ tôi...

Bà ta không nhìn thấy mẹ tôi chết thì quyết không bỏ cuộc mà!”

Tô Noãn Tâm tức giận đến răng bắt đầu phát run cả lên.


Trên đời này làm sao lại có người ác độc như vậy chứ Chuyện của năm đó, cô đã từng nghe mẹ cô nói, mẹ cô mới là nạn nhân lớn nhất, có được không!

Bị chửi mắng là người thứ ba nhiều năm như vậy vẫn chưa đủ... lại muốn lấy luôn mạng của bà

Những người giàu có này thực sự ghê gớm đến thế sao... Mạng sống của người khác trong mắt họ, không có giá trị đến thế sao?

Đột nhiên, cổ tay của cô bị một bàn tay to nắm lấy. Tô Noãn Tâm định thần lại từ cơn tức giận vô tận, thì bắt gặp đôi mắt lộ ra phần lo lắng. “Ngoan nào... Trước tiên đừng nghĩ ngợi nhiều, sẽ lấy lại công bằng cho mẹ em mà.”

Trong đôi mắt của Tô Noãn Tâm từng phút từng giây đều hiện lên sự uất ức đến chua xót và có giọt nước mắt rơi xuống. “Chú à... Bọn họ thực sự, kinh tởm quá rồi... "Tô Noãn Tâm, muốn trở nên giống như Ngô Thu... Nội tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn, bởi vì có lẽ đây chỉ là một chuyện vụn vặt không đáng để nhắc đến trong những chuyện mà cuộc sống sau này của em sẽ phải trải qua mà thôi."