Chú Là Của Em

Chương 257: Chào đàn anh!





“Đúng vậy, chính là anh ta! Cô giáo lớp chúng ta cũng từng nhắc đến anh ta... diễn xuất của anh ấy cực kỳ giỏi, diện mạo cũng không tồi, nhưng vì tính tình khiêm tốn nên chỉ chăm chỉ đóng phim, rất ít khi dính vào scandal đánh bóng tên tuổi... vì thế nên mãi mà vẫn không nổi tiếng” “Những điều này cũng không có gì là không tốt, vốn dĩ chỉ là đi đóng phim thôi mà. Kể ra thì Viên Cửu Minh có vẻ giống một diễn viên lưu lượng* hơn nhỉ? Tác phẩm nghệ thuật của anh ta rất ít nhưng lại có rất nhiều fans hâm mộ trên facebook. *Diễn viên lưu lượng: chỉ những người nổi tiếng thu hút người xem bất chấp, họ thường thiếu kỹ năng diễn xuất. “Đúng vậy! Diễn xuất cũng chỉ thuộc dạng bình thường thôi... có điều đúng là khuôn mặt đó rất ưa nhìn, tạo hình cổ trang cũng rất đẹp trai, hơn nữa còn toát lên khí chất chính trực, ngay thẳng nữa chứ. Thoạt nhìn đã thấy anh ta rất phù hợp để đóng vai nam chính cương trực “Đạo diễn và biên kịch cũng rất biết nhìn người đó người nào vào vai đấy, không lệch đi đâu được.” “Cũng may là còn có rất nhiều diễn viên gạo cội ở đây... Cậu nhìn bên đó đi, toàn là những người mấy năm trước cực kỳ nổi tiếng, bất cứ ai trong số họ đều được nhận giải trong Gala Xuân đó. Bình thường những diễnviên gạo cội như họ sẽ không mấy bộ phim thế này đâu, mình đoán là lần này đạo diễn phải bỏ công bỏ sức, nhờ vả khắp nơi mới mời được họ đó, ai nấy đều diễn cực kỳ tốt!” “Ừ, hôm qua Dương Diễm cũng nói với mình rồi, chúng ta có thể học hỏi rất nhiều thứ từ bọn họ. “Đúng vậy! Nhìn thấy chứ, bọn họ đều chuẩn bị xong hết rồi... Một lúc nữa sẽ đến cảnh quay của họ, chút nữa chúng ta qua đó xem một chút, xem có học hỏi được gì không." “Được.

Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Tâm vào đoàn phim nên cô cảm thấy rất tò mò với mọi thứ ở đây.

Sau khi đến đây liền được Lâm Xuân Mạn dẫn đi tham quan một vòng, gặp được người nào dễ gần sẽ đều giới thiệu cho cô làm quen.


Đợi đến cảnh quay của mấy diễn viên gạo cội trong nghề thì Dương Diễm cũng đứng ngoài hóng hớt với các cô.

Đột nhiên nghe thấy Lâm Xuân Mạn nói: “Noãn Tâm mau nhìn kìa, người kia chính là Châu Hoài Nam đó, cũng coi như là đàn anh của chúng ta... Mỗi lần đến cảnh quay của bọn họ thì anh ấy đều từ phòng nghỉ chạy ra để xem hơn nữa còn mang theo cả sổ tay để ghi chép nữa!”

Không hổ danh là học sinh giỏi nhỉ?

Tô Noãn Tâm cảm thấy người như anh ấy rất đáng để cô học hỏi.

Thế là không kìm được quay đầu về hướng anh ấy, đưa mắt liếc qua quyển sổ ghi chép trong tay anh ấy một cái. Cũng không biết lúc đứng hóng hớt xem các diễn viên lão làng diễn cần phải ghi chép những gì, mấy thứ đó có tác dụng với mình sao?

Dường như Châu Hoài Nam cảm nhận được ánh mắt của Tô Noãn Tâm nên anh ấy ngước mắt nhìn về phía cô. Đập vào mắt chính là một cô gái có khuôn mặt khá xinh xắn, đôi mắt linh động rất dễ thu hút sự chú ý của người khác...

Đây có vẻ là một gương mặt rất lạ lẫm.


Châu Hoài Nam gật đầu với cô, cũng coi như là lời chào hỏi đối với một người lạ.

Thế nhưng Tô Noãn Tâm lại nhất quyết mặt dày đi đến bên cạnh anh ấy nói: “Chào đàn anh!”

Châu Hoài Nam hơi ngạc nhiên nói: “Sinh viên lớp diễn xuất à?” “Đúng vậy! Đàn anh, em là Tô Noãn Tâm, diễn vai phản diện trong bộ phim này... vai Cửu Vỹ Hồ”

Châu Hoài Nam nghe vậy thì càng tỏ ra ngạc nhiên hơn: “Vai diễn khó như vậy... cô chắc chắn là cô có thể đảm nhận được sao?” Châu Hoài Nam đã xem qua toàn bộ kịch bản, anh ấy cảm thấy người phụ nữ có thể đảm nhận được một vai diễn khó như Cửu Vỹ Hồ nhất định sẽ là một diễn viên lão làng có kỹ năng diễn xuất cực đỉnh.

Trong giới giải trí có rất nhiều diễn viên không quá nổi tiếng nhưng kỹ năng diễn xuất thì không thể chê vào đâu được.

Nhưng anh ấy thực sự không thể nghĩ rằng đoàn phim sẽ giao vai diễn quan trọng như vậy cho một gương mặt mới. Thế là trong lòng liền cảm thấy có chút khinh thường cô.

Các cô gái bây giờ... người nào cũng như người nấy đua đòi học cái xấu xa, không chịu khó học hỏi kỹ năng diễn xuất mà chỉ chăm chăm đi đường ngang ngõ tắt tìm người chống lưng, cứ như vậy thì chả bao giờ phải lo thiếu tài nguyên.


Nhưng, đã bao giờ thử suy ngẫm rằng liệu mình có thực sự đảm nhận được vai diễn này không chưa?

Tô Noãn Tâm nhìn sắc mặt anh ấy thay đổi liền hiểu rõ mọi chuyện, cô nhướng mày nói: “Đàn anh xem thường em sao?”

Châu Hoài Nam định nói không sai, nhưng ít nhiều gì thì cô cũng là đàn em, anh ấy vẫn nên cho cô chút thể diện. “Không, chỉ là cảm thấy đàn em chưa chắc đã đảm nhận được vai diễn này thôi...

Tô Noãn Tâm cười nói: “Việc này thì không phiền đến đàn anh phải lo lắng đầu... em đã dám nhận vai, đạo diễn dám dùng em thì tất nhiên phải có lý do chính đáng. Chỉ là em thấy rất tò mò, đàn anh xem bọn họ diễn xuất lại còn ghi chép gì thế? Ghi chép như vậy có tác dụng gì sao?”