Chú Là Của Em

Chương 262: Châu hoài nam lại nói giúp tô noãn tâm sao





Kỹ năng diễn xuất của cô bé này... mặc dù còn non, nhưng thần thái, chi tiết nhỏ, và khả năng nhập tâm vào nhân vật biểu hiện rất tốt.

Nếu không có người thầy nổi tiếng dạy dỗ, anh ấy không tin được đây là diễn xuất của sinh viên năm nhất, lại có thể học được đến trình độ này. Tô Noãn Tâm nháy mắt với anh ấy: “Đó là do cô giáo em đã dạy đấy... nhưng em sẽ không tiết lộ danh tính của cô giáo em đâu.

Châu Hoài Nam bị đôi mắt tinh nghịch của cô làm bật cười, thích thú nói: “Cô giáo của cô chắc chắn rất lợi hại.

Đạo diễn Vương tiếp lời: “Cảnh vừa rồi diễn không tồi, sau này tiếp tục cố gắng. “Đạo diễn Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng!” “Thời gian đầu sẽ nhẹ nhàng, nhân vật sau này sẽ có thay đổi vậy nên độ khó sẽ nâng cao hơn... Tô Noãn Tâm cô nên suy nghĩ kỹ một chút, có thể hoàn thành tốt được không! Tôi có kỳ vọng rất cao về bộ phim này. “Tôi nhất định không làm ông thất vọng!


Đây là bộ phim đầu tay của cô, cô đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.Nữ chính Hửa Bảo Châu cũng bước tới, nhìn Tô Noãn Tâm với ánh mắt đố kỵ.

Lập tức bước đến bên đạo diễn cười ẩn ý nói: "Đạo diễn Vương, tôi cũng muốn xem cảnh vừa rồi.

Đạo diễn Vương cười ha ha nói: “Đều diễn rất tốt. Không có vấn đề gì lớn.” “Woa, thật vậy sao? Tôi còn lo đoạn vừa rồi diễn không tốt cơ... Vừa rồi bị ngã, cổ tay còn đang đau... Nếu diễn không tốt quá là uổng phí rồi.” Một số nữ phụ theo sau cô ta không khỏi thốt lên: “Tô Noãn Tâm, vừa rồi cô dùng lực đá mạnh quá rồi đấy... Bảo

Châu bị cú đá đấy làm đau, chúng tôi thấy sưng đỏ lên rồi!” Tô Noãn Tâm giật mình: “Sao? Tôi mới chỉ sượt qua... chân mới chạm đến quần áo của cô ấy, không có đạp thật mà?" “Thật sự không có sao? Bảo Châu bị đạp xa một đoạn mà. " “Đó không phải là vì diễn sao?” “Bảo Châu... Cô thật sự đã bị tôi đạp đau sao?” Hứa Bảo Châu tiếp lời: “Cũng may... Chỉ bị ngã đau chút thôi.” “Nếu không đá mạnh, tại sao lại bị ngã đau như vậy!” “Đúng vậy... Tô Noãn Tâm cô chẳng biết nể nang gì cả."

Châu Hoài Nam cau mày nói: “Vừa rồi tôi cũng ở đây, tận mắt thấy chân của Tô Noãn Tâm chỉ mới chạm đến quần áo của của Hứa Bảo Châu, chẳng tính là đá thật”

Châu Hoài Nam lại nói đỡ cho Tô Noãn Tâm sao?

Không phải Châu Hoài Nam rất coi thường Tô Noãn


Tâm ư?

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Hứa Bảo Châu nhanh chóng phản ứng: "Mọi người hiểu lầm rồi... là do tôi quá nhập tâm rồi, lúc ngã bay ra ngoài bị đau, Tô Noãn Tâm thực sự chưa đụng trúng tôi.

Vậy tại sao vừa nãy không giải thích như vậy?

Tô Noãn Tâm cau mày nói: “Lúc quay phim khó kiểm soát được sức lực của bản thân, ban nãy cổ tay tôi cũng bầm tím... tôi cũng đâu nói gì!”

Tô Noãn Tâm nói, để lộ ra cánh tay bị thương, trên đó còn thấy rõ ràng một mảng xanh tím.

Châu Hoài Nam cau mày: “Đây là vừa rồi cô với tôi tranh đấu mà ra sao?” “Đúng vậy, nhưng chỉ là vết thương nhỏ, tôi không có ý gì cả... chỉ muốn nói tôi cũng không phải ngọc ngà gì, không biết đau... Nếu như họ không nói, tôi cũng không muốn nhắc đến.


Tôi chỉ không muốn mọi người sau này nhắc đến sự việc này... Thầy tôi từng nói, việc bị chấn thương nhỏ trong quá trình quay phim là điều bình thường.

Nếu như mọi người đều nghĩ vừa rồi tôi diễn dùng lực rất mạnh, làm Bảo Châu bị thương... vậy sau này lúc quay phim có phải tôi phải thận trọng.

Như vậy tôi sẽ diễn không tốt.

Mấy cô diễn viên phụ đồng loạt cau mày: “Tô Noãn Tâm cô có ý gì, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi chỉ là quan tâm Bảo Châu chút thôi.”