Chú Là Của Em

Chương 27: Con là người đã có chồng chưa cưới rồi





Tô Noãn Tâm hậm hực nói: "Ngay từ đầu con đã không mặn mà gì nên cũng chẳng sợ người khác biết đâu" Hơn nữa, cho dù sau này cô có kết hôn với Lệ Diễn Sâm thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ chỉ trên danh nghĩa. Sao cô phải quan tâm đến cảm xúc của anh chứ?

Nhớ đến hôm nay anh bắt cô từ chức, rồi giữa buổi chiếu phim lúc tôi nói cô làm mất mặt anh khiển Tô Noãn Tâm càng khinh bỉ cái tên lưu manh này!

"Noãn Tâm à, cậu ấy về sau đã là chồng sắp cưới của con rồi, không thể cư xử giống như trước đây" "Được rồi, mẹ, con biết làm như thế nào là tốt nhất, mẹ đừng lo lắng nhiều nữa" "Mẹ chỉ có một đứa con gái, không quan tâm con thì quan tâm ai!". Hai mẹ con tay trong tay đi dạo, trên tay hai người lỉnh kỉnh những túi đồ lớn nhỏ.


Tô Ngọc Mỹ đột nhiên nhìn thấy chiếc váy mặc trên người ma nơ canh trưng bày trong một cửa hàng hàng hiệu cao cấp, hai mặt bà sáng rực lên.

Đó là phong cách yêu thích của bà, nhưng nghĩ đến số dư trong thẻ ngân hàng, Tô Ngọc Mỹ vẫn phải kiềm chế khát khao muốn kéo con gái vào cùng.

Tô Noãn Tâm nhìn thấy vẻ nuối tiếc trong mắt mẹ, vội vàng kéo mẹ vào cửa hàng nói: "Mẹ, cái váy này đẹp quá, mẹ mặc vào nhất định sẽ trẻ ra mười tuổi!".

Ngoại hình mẹ cô rất ưa nhìn, dù đã qua bao năm tháng nhưng vẫn có thể nói là một mỹ nhân.

Tô Ngọc Mỹ cười khổ: "Noãn Tâm, hay là thôi đi con... Mẹ già rồi, mặc mấy cái này cũng không thích hợp. Hơn nữa mẹ ở bệnh viện mỗi ngày cũng không có dịp để mặc".

“Sao lại không có dịp, lần sau mẹ có thể tự tin mặc đẹp gặp con rể tương lai rồi!" Có thể thấy mẹ cô rất thích chiếc váy này.

Không có người phụ nữ nào lại không muốn diện chiếc váy đẹp mà mình thích, mua bao nhiêu không quan trọng miễn thích là được, hơn nữa hai mẹ con đi dạo cả buổi cũng mua được mấy bộ quần áo rồi.


Có Lệ Minh Viễn ở đây, cô không phải lo lắng về bệnh tình của mẹ mình, lại vừa nhận tiền lương hậu hĩnh, một chiếc váy tặng mẹ thì có là gì?

Chỉ cần bà thích, mặc lên người thấy thoải mái là đủ rồi.

Tô Ngọc Mỹ chợt thì thầm bên tại cô: "Noãn Tâm, cửa hàng này chỉ bán đồ hiệu, quần áo trong đó nhìn thoáng qua cũng rất đẹp, nhưng giá cả chắc chắn rất đắt, thôi bỏ đi con!"

- Người bán hàng nhìn thấy hai mẹ con ăn mặc giản dị tầm thường, vừa bước vào cửa hàng đã nhìn chằm chằm chiếc vảy rồi thì thầm to nhỏ với nhau.

Nhìn qua đã biết bọn họ là người nghèo, Đoán chừng họ không có đủ tiền mua quần áo trong cửa hàng, đám nhân viên khinh thường nhìn hai mẹ con.

Nhìn chung, loại cửa hàng thương hiệu cao cấp này đều có dịch vụ chăm sóc khách hàng, với mỗi khách hàng ghé qua, nhân viên bán hàng trong cửa hàng sẽ nhiệt tình tiếp đón, cùng với đó là giới thiệu kiểu dáng quần áo, chất liệu vải vóc và tên tuổi nhà thiết kế.

Tuy nhiên, Tô Noãn Tâm và mẹ đã vào được một lúc rồi nhưng vẫn không thấy ai lại gần giúp đỡ. Tô Ngọc Mỹ hiền lành không để bụng chút nào, nhưng Tô Noãn Tâm lại không phải dạng vừa. | Cô cảm thấy bản thân bị xem thường thì hung hăng xông tới ngay, hai tay khoanh trước ngực, cái cảm nhỏ nhắn hếch về phía nhân viên bán hàng, dõng dạc nói: "Phiền cô lấy cái váy này cho mẹ tôi thử."


Nhân viên bán hàng nghe vậy khinh khỉnh nói: “Cải cố này, chiếc váy đây là kiểu dáng chủ đạo của cửa hàng chúng tôi trong năm nay, giá không hề rẻ. Cô thử thì không có vấn đề gì, nhưng nếu làm hỏng thì không đến nổi đâu !".

Tô Noãn Tâm cau mày khích tướng: "Ồ? Quần áo đắt tiền mà mặc thử một tỉ đã hỏng, vậy cũng đòi bản hả?"

----------------------------