Trong lòng Bạch Kỳ Sương cảm thấy mừng thay Tô Noãn Tâm.
Toàn bộ quá trình Tô Noãn Tâm lúc thì bón đồ ăn cho
Minh Dao lúc thì đưa đồ ăn cho Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn thấy bộ dạng nịnh nọt của cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Sau khi ăn gần xong, Lệ Minh Viễn hỏi Bạch Kỳ Sương: “Sau này cô Bạch có dự định gì không?”
Tô Noãn Tâm lập tức chen vào nói: “Chú, chú bảo chị Ngô thành lập văn phòng nghệ sĩ cho em, em chính là bà chủ của phòng làm việc đúng không?” "Um." “Vậy em muốn mời cô giáo em, tới văn phòng làm việc, cũng cho phép cô ấy mang Minh Dao tới làm cùng, có được không?"
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Chỉ cần em vui thì tôi không có ý kiến gì.
Bạch Kỳ Sương lại lắc đầu: “Noãn Tâm...!hay là thôi đi, cô không muốn gây thêm phiền phức cho em, cô và Minh Dao ở nhà là được rồi.
“Cô, em vẫn muốn nói câu này...!cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Minh Dao chứ, em thật sự rất thích con bé...!không chỉ vậy, em còn muốn bồi dưỡng
Minh Dao thành diễn viên nhí nữa! Con bé có tài năng diễn xuất bẩm sinh, so với em còn diễn tốt hơn, lại còn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sau này chắc chắn có thể làm nên tên tuổi.”
Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: “Cô cũng biết vậy...!Minh
Dao đúng là được di truyền khả năng diễn xuất của cô nhưng mà...!con đường trong giới giải trí đâu có dễ đi như vậy...!hoàn cảnh của cô bây giờ lại không giúp được con bé." “Cô, lúc trước cô không biết chủ nhà em là ai thì bỏ đi, nhưng bây giờ cô đã biết chú em rồi, chắc cũng hiểu rõ thân phận tương lai của em...!em là vợ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, sao ngay cả Minh Dao cũng không thể bảo vệ được chứ?” “Nếu thật sự như vậy...!vậy thì em cảm thấy cái danh xưng vợ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh này không có tác dụng chút nào.”
Ánh mắt Lệ Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: “Vậy thì đừng có cần nữa.
Tô Noãn Tâm lại lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Ha ha, chú...!em không có ý đó, em chỉ là nói cho cô giáo nghe thôi.”
Cho nên em cho rằng cái danh xưng vợ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh không đáng là gì?
Không có tác dụng gì?
Ánh mắt Lệ Minh Viễn vô cùng lạnh lẽo, suýt chút nữa khiến cả người cô đông cứng.
Tô Noãn Tâm rụt cổ lại nói: “Chú đừng tức giận mà, không phải em đang nghĩ cách thuyết phục cô giáo sao!” Lệ Minh Viễn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Bạch Kỳ Sương: "Cô Bạch nghĩ cho kỹ đi...!nếu như không phải vì cô có quan hệ cô trò với cô nhóc này thì tôi cũng không muốn dây vào phiền phức này.
Cho nên cơ hội này chỉ có một lần, tự mình châm chước cho.
Bạch Kỳ Sương có thể hiểu được.
Yên lặng rũ mắt xuống, rồi đột nhiên lại ngước mắt nhìn Minh Dao nói: “Minh Dao...!con có thích thế giới bên ngoài không?”
Minh Dao đang ăn pho mát, nghe mẹ hỏi thì không khỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, người qua người lại, xe cộ tấp nập.
Có rất nhiều người lớn, cũng có rất nhiều trẻ con...!
Con bé đột nhiên gật đầu nói: “Tò mò”
Tò mò thế giới bên ngoài sao?
Trong lòng Bạch Kỳ Sương không khỏi dâng lên một trận chua xót.
Nhưng thế giới bên ngoài...!thật sự không tốt như vậy.
Đột nhiên cô ấy cắn chặt răng nói: “Noãn Tâm...!cô đồng ý với em...!tới phòng làm việc của em làm giáo viên, nhưng...!dẫn Minh Dao đi làm cùng, có thích hợp không?” “Có gì mà không thích hợp chứ, nếu cô không có thời gian đưa đi thì giao Minh Dao cho em, em đưa nó đi học.
"Đừng...!sao có thể như vậy, cô đã gây nhiều phiền phức cho em lắm rồi.
Lệ Minh Viễn cũng nói: “Đừng có nghĩ muốn đi là đi được.
“Chú thật sự không có chuyện gì đâu, Minh Dao rất ngoan, em ôm nó đi học, đâu có ảnh hưởng đến công việc
Nói cũng phải.
Cô bé này đúng là rất ngoan...!Nếu như Tô Noãn Tâm có thể ngoan ngoãn được bằng một phần như vậy thì anh cũng không phải ngày nào cũng tức giận như thế.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Tùy em.