Tập đoàn Quốc Doanh có đãi ngộ rất tốt với công nhân, còn sắp xếp ký túc xá cho những nhân viên từ nơi khác đến.
Những người độc thân ở phòng tập thể, loại phòng ba phòng ngủ một phòng khách, mỗi người ở một phòng.
Những người không còn độc thân thì được sắp xếp ở chung cư riêng, một mình một phòng.
Dựa theo cấp bậc của công nhân mà phân theo các loại chung cư không giống nhau.
Lệ Minh Viễn bảo thư ký sắp xếp chung cư riêng cho Tô Noãn Tâm, môi trường vô cùng tốt, còn có ban công riêng, ánh sáng trong phòng cũng rất tốt.
Đồ điện và dụng cụ nhà bếp đều đầy đủ.
Chỉ cần mang hành lý vào là có thể ở.
Tô Noãn Tâm chuyên tâm giúp đỡ mẹ mình sắp xếp giường đệm cho tốt, sau đó xếp quần áo của mẹ vào tủ.
Tô Ngọc Mỹ đứng ở ban công ngắm cảnh bên ngoài, tâm trạng lại càng tốt hơn: “Noãn Tâm này...!từ ban công có thể nhìn thấy tòa nhà tập đoàn Quốc Doanh, thật là gần quá!
Mỗi ngày mẹ có thể tự mình đi tới đó, không cần mua xe." “Ôi mẹ à, chú đã phân phó cho con, lát nữa đưa mẹ đi xem xe, đã chọn sẵn xe rồi...!vừa hay tối nay con có thời gian, mẹ mua xong xe hai mẹ con ta ra ngoài hóng gió rồi ăn chút gì ngon, Sau đó buổi tối con ở lại ký túc xá cùng mẹ một đêm, tránh cho mẹ không quen...!ngày mai con phải tới trường học, sau này ngoại trừ cuối tuần, còn không con không có thời gian cho mẹ đâu.” “Được...!vậy dựa theo lời Minh Viễn nói đi, đứa trẻ Minh Viễn này, sắp xếp mọi thứ chu đáo quá.”
Rõ ràng là con sắp xếp chu đáo mà!
Sao lại khen chú chứ!
Được rồi, Tô Noãn Tâm cảm thấy mình không nên so đo những thứ này với mẹ, cô đã quen với việc này rồi.
Dọn dẹp ký túc xá một lượt với mẹ, sau đó sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, Tô Noãn Tâm bèn bảo tài xế đưa mình và mẹ tới cửa hàng CS.
Vốn dĩ muốn bảo mẹ tới cửa hàng CS của Mescerdes Benz nhưng Tô Ngọc Mỹ nhất quyết không đồng ý, cuối cùng Tô Noãn Tâm khuyên mãi mới chịu đi cửa hàng CS của Audi.
Chọn một chiếc xe Audi màu đỏ đậm, phụ nữ rất thích hợp với mẫu này.
Tô Ngọc Mỹ vừa lên xe đã thích thú vuốt ve tay lái không nỡ rời.
Hoàn toàn không thể nào ngờ, đời này còn có thể lái chiếc xe tốt như vậy...!
Vốn dĩ, Lệ Minh Viễn người ta muốn tặng cho bà một chiếc xe Mercedes Benz...!tốt hơn chiếc xe này nhiều.
Nhưng Tô Ngọc Mỹ là người có chừng mực, đối với quá khứ, hiện giờ như thế này, bà đã cảm thấy rất tốt rồi.
Lái chiếc xe Audi cùng con gái đi trên đường.
Tâm trạng Tô Ngọc Mỹ vô cùng tốt, mở miệng nói: “Noãn Tâm, tối nay con muốn ăn cái gì, mẹ mời con!” “Ha ha ha, mẹ con bây giờ cũng hào phóng quá hay là tối nay chúng ta uống chút gì đi? À không được, sức khỏe của mẹ bây giờ đã có thể uống rượu chưa?” Lâu rồi Tô Ngọc Mỹ cũng không uống rượu, cũng có chút ngứa ngáy.
Bà suy nghĩ rồi nói: “Uống một ít chắc không sao...!khi ra viện, Minh Viễn còn đặc biệt bảo bác sĩ làm một bản kê khai xem sau này mẹ cần chú ý những gì sau phẫu thuật nữa.” “ồ! Vậy chúng ta đi nhà hàng ven biển đi...!chúng ta ăn cơm tây, uống rượu vang đỏ được không!” “Được!”
Khó có được hôm cả hai mẹ con đều vui như vậy.
Trên thực tế cả hai đều hiểu rõ trong lòng, bữa cơm tối nay là để tạm biệt cuộc đời không tốt trước đây.
Từ ngày mai trở đi, Tô Ngọc Mỹ sẽ chào đón một cuộc đời mới.
Vì vậy trong lòng Tô Noãn Tâm thật sự vui mừng thay bà, không cần thận uống có chút nhiều.
Mẹ cũng quá đáng thương rồi...!đời này gặp phải tên đàn ông cặn bã, ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm còn bị bệnh nan y.
Nếu cứ như vậy mà chết...!thì cuộc đời thật quá đáng thương.
Cũng may là không chết.