**********
Nhìn thấy Lệ Minh Viễn, cô cười ha hả nói: “Chú chú không phải chủ của em...!chú là Minh Viễn của mẹ em...!bà ấy đối xử với chú còn tốt hơn với em...!ôi, em ghen mất thôi!
"Đó là mẹ của em, không phải mẹ của chủ, dựa vào cái gì mà đối xử với chủ tốt hơn cả em chứ!”
“Câu này Minh Viễn câu kia Minh Viễn, gọi thân mật như vậy...!tức chết em rồi.”
Lệ Minh Viễn run rẩy khỏe miệng nói: "Không phải em nói chia mẹ cho anh một nửa sao?”
Đây là đang tức giận sao?
Tô Noãn Tâm có chút hoảng hốt...!cô từng nói những lời này sao?
Hình như là từng nói...!Ờ, hình như thế.
“Mới một nửa mà thôi.
Vậy thì cũng không thể hơn em được...!mẹ của em tốt như vậy, đã chia cho chủ một nửa rồi, sau này chú phải đối tốt với em gấp bội lần mới được...!
"Được, đối xử với em tốt gấp bội lần, bây giờ có thể về nhà được chưa?
“Không...!em còn muốn uống rượu...!chú, chủ uống cùng em được không...!hôm nay em vui lắm, em thấy mẹ em vui là em vui rồi...!cuộc đời này của mẹ em thật đáng thương...!gặp phải một tên đàn ông cặn bã, sinh ra em...!tên đàn ông cặn bã đó cũng không chịu trách nhiệm.
"
“Cũng may chủ nhà em không phải loại đàn ông xấu xa đó chủ phải có trách nhiệm với em, nếu không thì em lại đáng thương giống mẹ em mất
“Ừm, em có anh...!không đáng thương, ngoan, về nhà được không?"
“Nhưng mà chủ ơi...!em vẫn rất là vui, còn muốn uống nữa, chú uống cùng em một chút được không?"
Thấy cô gái trước mặt này đã say khướt thành như thế này...!khuôn mặt cũng đỏ ửng lên như quả táo.
Đôi mắt mông lung say lờ đờ, như phát ra