Tám năm trước...!Bạch Kỳ Sương mất tích.
Ông ta tìm khắp thủ đô cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Tám năm sau, cô ấy lại đột nhiên xuất hiện.
Còn mang cho ông ta một cô con gái...!năm đó lúc Bạch Kỳ Sương rời đi, không ngờ lại mang bầu.
Ông ta nắm chặt tay, gân xanh nổi đầy lên.
Bạn bè bên cạnh ông ta thấy dáng vẻ này cũng không một ai dám thở mạnh...!“À...!chú ơi, chú giúp em cảnh cáo Lục Viễn Phương, không được trêu chọc cô giáo em được không… cũng không được để vợ ông ta, người phụ nữ xấu xa đó tìm cô giáo gây phiền phức...!không được bắt nạt cô giáo em, cũng không được ra tay với Minh Dao...!
Lục Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Vì sao em không tự mình cảnh cáo?" “Bởi vì em sợ ông ta...!chủ, chủ nhìn dáng vẻ ông ta kìa...!thật đáng sợ! Minh Dao nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ chết mất...!bệnh tự kỷ của Minh Dao, là em chưa khỏi...!con bé mới vừa bắt đầu đồng ý gặp người khác...!cùng em ra ngoài xem thế giới bên ngoài...!“Hôm nay con bé nhìn thấy cả gia đình người khác ăn cơm, còn nhịn không được hỏi cô giáo...!bố của con bé bé đầu...!Vì sao con bé không có bố...!cô giáo suýt nữa khóc vì con bé.” “Em thương cô giáo em lắm...!
Đâu chỉ có mình cô đau lòng.
Giờ phút này, Lục Viễn Phương cũng đau lòng tới nỗi hít thở không thông.
Một cảm giác đau đớn đến trí mạng dâng lên trong trái tim...!suýt chút nữa khiến tim ông ta nổ tung.
Đôi mắt đã trở nên ửng đỏ.
Lệ Minh Viễn nhìn dáng vẻ này của ông ta, không khỏi nhướng mày nói: “Những lời cô nhóc nhà tôi vừa nói...!Tổng giám đốc Lục tốt nhất đừng để trong lòng, nếu đã không xứng...!thì đừng có làm phiền!” “Cô giáo của cô nhóc này...!được tôi che chở trong vòng tay, tất cả những người tôi bảo vệ...!nếu như tổng giám đốc Lục nhất thời xúc động làm ra chuyện gì đó, tôi không ngại khiêu chiến cùng nhà họ Lục đâu!” "Đúng, khai chiến...!đánh chết bọn xấu xa đó, còn có bà Lục nữa...!bà ta vô cùng xấu xa, không buông tha cho ai cả! Chú...!chúng ta phải làm sứ giả chính nghĩa!” “Em phải đại diện cho những cô gái trẻ xinh đẹp, tiêu diệt bọn họ!”
Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Được rồi...!tiêu diệt bọn họ, ngoan...!em say rồi, về nhà thôi.” “Không mà người ta còn uống được nữa.
“Ngoan, anh cõng em về nhà được không?”
Lúc này, giọng nói Lệ Minh Viễn dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cho dù Tô Noãn Tâm uống say cũng không thể chịu nổi mà bị khống chế.
Vô thức, cô trở nên hoảng hốt nói: “Được...!chú công em, em sẽ đi...!không uống nữa, chú cõng em.
Lệ Minh Viễn bật cười, kh người xuống trước mặt cô, cô nhóc phối hợp bổ nhào vào lưng anh.
Cõng cô lên sau lưng, Lệ Minh Viễn phát hiện cô nhóc này thật gầy...!cả người nhẹ như bay, cổng lên không cần tổn chút sức lực nào.
Tô Noãn Tâm được Lê Minh Viễn công lên, trong bóng đêm, đôi mắt cô cong lên như một vầng trăng sáng.
Cô hưng phần lớn tiếng hoan hộ: “Chủ nhà em thật tốt...!chủ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này...!nếu như Lục Minh Viễn cũng giống chú thì chắc chắn cô giáo em cũng sẽ được hạnh phúc, Minh Dao cũng sẽ có một người bố tốt
Những lời này, không nghi ngờ gì là đang bối tro trất trầu vào lòng Lục Viễn Phương.
Khi bọn họ đi không lâu, Lục Viễn Phương tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ấy đã trở lại...!vì sao, lại không gặp ông ta.
Cô ấy hận ông ta sao...!
Vì sao không cho ông ta biết...!sự tồn tại của con gái bọn họ, là giống như lời Tô Noãn Tâm nói sao?
Ông ta là một tra nam...!ông ta không xứng làm một người cha.
Nếu như ông ta có thể giống như Lệ Minh Viễn, có thể bảo vệ được bọn họ...!chắc chắn bọn họ sẽ là hai mẹ con hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nhưng ông ta không làm được.
Ông ta khiến cô ấy mình đầy thương tích, không từ mà biệt, mất tích mấy năm liền...!