“Vậy là cháu đã hứa với ông rồi đấy, một lát không được làm người ta bẽ mặt! Người nhà cả, thỉnh thoảng cũng phải hoà đồng với nhau chứ!”.
“Cháu sẽ cố gắng..”.
Nhưng tại bàn ăn, sau khi mọi người chúc anh sinh nhật vui vẻ thì Lam Thanh Như gắp cho anh một đũa rau và bắt đầu nói về chuyện đồ cưới của mẹ anh, Lệ Minh Viễn như thể đã ăn phải một con ruồi vây, cảm thấy buồn nôn.
Ông nội muốn gia đình hoà thuận...!anh thực sự, rất khó để làm được.
Nhưng vẫn cố gắng kìm nén lấy.
“Thím hại, đây là vẫn muốn thuyết phục tối, không sẵn lòng trả lại đồ cưới của mẹ tôi sao?”.
Lam Thanh Như cười khổ nói: “Minh Viễn...!thím hai không hề có ý như vậy, VỢ chưa cưới của cậu nếu mọi người đều hài lòng và thím hai cũng thích thì thím hai đương nhiên sẽ giao lại đồ cưới cho cô ấy giữ lấy, tặng cho cô ấy làm cửa hồi môn cũng được...!
Nhưng mà, con nhóc đó, xứng đáng với đồ cưới này sao? Nói chung là...!nếu thực sự muốn thím hai giao ra thì trong lòng tôi không muốn lắm”
Lệ Minh Viễn trực tiếp lạnh lùng cười ra tiếng và nói: “Đồ của mẹ tôi, giao cho thím hai giữ lấy, thím hai không muốn trả lại mà còn nói cao thượng như vậy? Vợ chưa cưới của Lệ Minh Viễn tôi đây, tại sao phải cần mọi người hài lòng? Mà còn cần thím hai hài lòng?”.
Lệ Minh Thành nghe vậy bèn cau mày nói: “Anh họ...!anh nói chuyện như thế với mẹ tôi sao? Mẹ tôi dù sao cũng là trưởng bối của anh!”
Lệ Minh Viễn nhìn anh ta với ánh mắt đầy sự chán ghét, và không lên tiếng.
Nhưng Lệ Minh Thành lại bị ánh mắt đầy sự căm ghét đó đâm thẳng vào trong lòng.
Khi một người chán ghét một người khác, có phải thực sự không cần bất cứ lý do nào không?
Lê Minh Viễn đối với anh ta chính là như vậy.
Hoàn toàn không có lý do...!cũng sẽ không nói cho bạn biết, lý do vì sao.
.
Google ngay trang == TRUMTRUYE N.
net ==
Viên Cát Kỳ, thím ba của Lệ Minh Viễn không nhịn được xen vào: “Minh Thành, cậu vừa mới về, cũng không biết xảy ra chuyện gì thì đừng nên xen vào, hãy học Minh Ngọc và Minh Nguyệt lo ăn cơm là được rồi”
Lệ Minh Thành cau mày nói: “Vậy thím ba nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Viên Cát Kỳ là một người thông minh, nếu kiếm chuyện vào lúc này, ông cụ chắc chắn sẽ ghét bà ta, lập tức cười mơ hồ và nói: “Hô hô...!chuyện này cậu về hỏi mẹ cậu là được rồi! Hôm nay là bữa tiệc gia đình, là ngày sinh nhật của Minh Viễn, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa, sau này hẵng nói!
Nào, Minh Viễn Thím ba cũng đã nhìn câu trưởng thành hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cậu...!Thím ba cũng già rồi...!sau này cũng không biết còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa, Minh Ngọc và Minh Nguyệt, thím muốn giao cho cậu giúp thím chăm sóc và trông chừng hai đứa nó, hi vọng anh em các cháu sẽ luôn hoà thuận với nhau...!
Thím ba mời cậu”
Lệ Minh Viễn rất nể mặt, đứng dậy uống lấy ly rượu này.
Nhìn thấy dáng vẻ một hơn uống cạn thì sắc mặt của ông cụ cũng dịu dàng đi rất nhiều, vội nói: “Lệ Kiên, con cũng mời Minh Viễn một ly đi, hôm nay là sinh nhật của nó, con làm chú kiểu gì vậy hả?”.
Lệ Kiên không khỏi bĩu môi nói: “Bố à, rốt cuộc con là chủ của nó hay nó là chủ của con vậy ạ? Đâu nào có chú mời rượu cháu trai chứ?”
Lệ Minh Nguyệt vời cười tít mắt và nói: “Chú à, vào ngày sinh nhật thì thọ tinh là lớn nhất! Không thấy vừa rồi ông nội cũng mời rượu anh họ sao!”.
Lệ Kiên không khỏi nhướng mày nói: “Đồ nghịch ngợm, sau khi từ nước ngoài trở về thì không thân với chú nữa, chỉ biết chơi đùa với thằng nhóc này!”.
“Ha ha, chúng cháu là cùng một thế hệ, còn chú là trưởng bối của chúng cháu, không thể nào chơi đùa cùng nhau được ạ!”
Lệ Kiên bất lực, cuối cùng cũng phải mời rượu Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn cũng nể tình ông nội và nhận lấy ly rượu này, một hơi uống cạn.
Ông cụ Lệ nhìn thấy dáng vẻ hoà thuận hiếm thấy của gia đình bèn mặt mày rạng rỡ..