Chú Là Của Em

Chương 417: Tô Noãn Tâm! Cố Lên Nào!





**********
Chương 416: Tô Noãn Tâm! Cố lên nào!
“Tôi không rảnh mà lừa ông...!mười phút nữa tôi phải nhìn thấy người! Bằng không...!cả đời này ông cũng đừng mơ gặp lại Bạch Kỳ Sương và con gái của ông”
Mẹ nó!
Nếu biết dùng Tô Noãn Tâm uy hiếp Lệ Minh Viễn có tác dụng như thế thì ông ta cần gì phải lãng phí mấy tiếng đồng hồ ở đây dây dưa với con nhóc này chứ? Bị điên à?
“Được, Lệ Minh Viễn, tôi tin cậu lần này! Có điều hình như giọng nói của cậu nghe có vẻ không được đúng lắm nhỉ...!Nếu tôi không đoán nhầm thì cậu bị hạ thuốc rồi đúng không?”
Gân xanh trên trán Lệ Minh Viễn đã nổi hết lên, anh nói: “Bớt nói nhảm đi...!đưa điện thoại cho Tô Noãn Tâm”
người đâu”.

“Được, nếu chuyện cậu không làm theo những gì đã hứa với tôi thì Lục Viễn Phương này chưa xong với các
Chiếc điện thoại được đưa đến tay Tô Noãn Tâm, hai mắt Tô Noãn Tâm lập tức ngấn lệ, nức nở nói vào điện thoại: “Chú ơi...!Lục Viễn Phương này thực sự quá xấu xa, không phải em cố tình không về đón sinh nhật với chú đầu mà tại ông ta cứ dây dưa không chịu thả em đi...!lại còn dùng tính mạng của chú tài xế để uy hiếp em, ép em nói ra tung tích của cô giáo nữa..”.


Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

“Ngoan, anh không trách em...!bảo tài xế đưa em về nhà của em ngay, anh chờ em ở đó”.

“Hả? Nhà của em sao?”
“Đúng vậy”.

“Được...!vậy chú chờ em một lát, em có quà muốn tặng cho chú” Nghe vậy, trái tim Lệ Minh Viện bất giác mềm nhũn ra.

Trong thế giới bẩn thỉu này, cô nhóc của anh chính là một tia sáng thuần khiết soi rọi cả trái tim anh.

“Là..

chiếc đồng hồ đó sao?”
“Đúng vậy! Em nghĩ chắc chắn chú đeo chiếc đồng hồ đó sẽ rất đẹp.

Tuy rằng lúc em mua nó đã bị chú nhìn thấy rồi, bây giờ mang ra tặng cũng chẳng còn gì bất ngờ nữa...!nhưng chú à, chút nữa chú cứ giả vờ ngạc nhiên được không?” Em vì chiếc đồng hồ này mà mệt đứt cả hơi lâu như vậy mà vẫn chưa trả nợ xong nữa.

Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

“Được...!anh ở nhà của em đợi em...!Tô Noãn Tâm, đừng để anh đợi lâu quá..." Cúp điện thoại, Lệ Minh Viễn nằm vật ra ghế sau, cả người không còn chút sức lực nào.


Anh thật sự rất muốn.

Ngay bây giờ...!ngay lập tức được ôm cô nhóc vào lòng.

Chỉ tiếc là anh vẫn phải đợi một lúc nữa.

Trước khi Lục Viễn Phương xuống xe còn bị Tô Noãn Tâm đạp thật mạnh vào mông một cái.

Rồi hung dữ quát vào mặt: “Đồ khốn khiếp, ông cứ chờ đất cho tôi.”
Lục Viễn Phương bị đạp xuống xe, đưa tay xoa cái mông đau nhức rồi đưa mắt nhìn theo chiếc xe nghênh ngang rời đi, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười khổ.

Lần này xem ra ông ta đã hoàn toàn đắc tội với người học trò duy nhất của Bạch Kỳ Sương rồi.

Không kìm được ngáp dài một cái, nhìn xung quanh con hẻm tối đen như mực, một làn gió lạnh thổi qua làm ông không khỏi rùng mình một cái, sau đó tự nhiên lại cảm thấy bản thân mình có chút ấu trĩ.

Đêm hôm rồi còn không về nhà nằm ngủ mà lại tốn thời gian ở đây dây dưa với một con nhóc.

Chỉ có điều, nếu Lệ Minh Viễn nói lời giữ lời, ngày mai đưa ông ta đến gặp Bạch Kỳ Sương thì cũng đáng lắm.

Tô Noãn Tâm vừa xuống xe đã vội vàng chạy như bay con hẻm nhỏ.


Cũng không biết chú đã đến nơi chưa...!Cô vừa chạy vừa nhìn đồng hồ.

Còn ba phút nữa là đến mười hai giờ đêm rồi!
Cũng kịp cho cô đứng trước mặt anh nói câu chúc mừng sinh nhật, sau đó đưa món quà này đến tận tay anh rồi...!
Tô Noãn Tâm!
Cố lên nào!
Kết quả lại lao thẳng vào miệng hổ.

Cả hai lần đều là Tô Noãn Tâm tự tay mở cửa dẫn sói vào nhà, trong lòng lúc này cũng sụp đổ rồi.

Cô vừa chạy đến cửa nhà đã nhìn thấy dáng hình của Lệ Minh Viện đang đứng dựa vào tường.

Không đợi Tô Noãn Tâm cất tiếng gọi thì Lệ Minh Viễn đã gầm lên: “Mở cửa ra” Tô Noãn Tâm nghe lời đẩy công lớn ra, tiếp đó đi vào trong mở cửa nhà.

Sau đó lại bước vào phòng bật đèn lên, vừa quay người đã nhìn thấy hai mắt Lệ Minh Viễn đỏ ngầu đang sải bước về phía cô.

Cả người trực tiếp nằm đè lên cô..