Chú Là Của Em

Chương 446: Cuộc Sống Đã Quen Chung Chăn Gối





Không phải nghe lén, đúng lúc đi ngang qua nên nghe thấy.

“Ô...!em không ghen, chỉ là muốn trêu mẹ thôi...!mẹ em đối xử với chú rất tốt, tốt hơn cả em luôn, đó cũng là điều đương nhiên thôi, dù sao thì mạng của mẹ em, nói trắng ra thì cũng là do chú giúp em nhặt về mà.”
Trêu mẹ thôi?
Cô nhóc này còn có sở thích này nữa?
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: "Anh biết rồi.”
"Vậy chú...!chúng ta cùng nhau ăn đi! Nhiều thế này ăn xong em sẽ béo ú mất.”
“Anh chưa từng ăn những thứ này”
“Vậy thì càng phải nếm thử, đây là xiên thịt heo, rất thơm.


Thư ký Lý đúng là rất hiểu sở thích của con gái bọn em, ha ha, ngày mai sẽ cho anh ta thêm đùi gà!”
Dưới ánh đèn đầu giường lập lòe, dáng vẻ ăn của cô nhóc vô cùng hạnh phúc, Lệ Minh Viễn không khỏi thích thú.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận lấy xiên nướng từ tay cô, ăn cùng cô.

Lý Mạnh mua đủ số lượng, vừa để hai người ăn.

Từ trước tới nay, Lệ Minh Viễn là một người vô cùng khuôn phép và có kỷ luật, sau bữa cơm tối, hầu như không ăn cơm, trừ phi đặc biệt đói bụng, mới có thể ăn chút bánh mỳ cho chắc da.

Đây xem như là lần đầu tiên anh ăn khuya từ bé đến giờ.

Cũng là lần đầu tiên cùng cô nhóc...!cảm giác cũng không tệ lắm.

Cô nhóc ăn đến nỗi dính đầy khóe miệng, anh vô thức cầm khăn giấy khẽ lau giúp cô.

Tô Noãn Tâm theo bản năng lùi lại phía sau một chút, cả người ngồi sụp xuống đất.

Sau đó ngây ngốc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chủ nhà cô, giúp cô lau khóe miệng, giống như đang chăm sóc một đứa trẻ.

Vô cùng cẩn thận, khiến cô nhịn không được mà cảm thán.

Chú...!thật là dịu dàng!

Rất thích chú như thế này...!
Lau khóe miệng xong, Lệ Minh Viễn đứng dậy nói: "Ăn xong thì thu dọn một chút, anh đi tắm rửa cái đã.” Tô Noãn Tâm ngây ngốc gật đầu: “Được...!chú đi đi" Chỉ trong chốc lát, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy.

Tô Noãn Tâm dọn dẹp xong, ngồi xuống giường, định đợi lát nữa đánh răng nên chưa ngủ luôn.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ bậy bạ.

Khi chú tắm...!chắc hẳn là không mặc quần áo.

Khụ khụ...!mấy ngày nay không thấy cơ bụng của chú, nó vẫn còn đó chứ?
Cô từng nhìn qua cơ bắp của chú thật là một người đàn ông có dáng người cực phẩm!
Càng nghĩ, mặt Tô Noãn Tâm lại càng đỏ lên.

Chờ đến khi Lệ Minh Viễn mặc quần áo hẳn hoi đi từ phòng tắm ra, nhìn thấy Tô Noãn Tâm như một con vịt bị nấu chín.

Anh không khỏi nhíu mày hỏi: “Trong người không thoải mái sao?"
Đột nhiên Tô Noãn Tâm lấy lại tinh thần, đứng lên nói: “Hả? À không ạ!”
"Sao mặt lại đỏ như vậy?”.

"ẶC...!khụ khụ, có lẽ là do thịt nướng quá cay, cay đến đỏ mặt"
Không phải lúc nãy còn chê nó không đủ cay sao?
“Lần sau không thêm cay nữa nhé?”

"À...!được! Chú tắm xong rồi sao, em đi đánh răng cái rồi ngủ” “Ừm”
Tô Noãn Tâm chạy vội vào nhà tắm, cuống quýt tự tát mình mấy cái.

Trời ạ!
Suốt ngày nghĩ mấy cái gì đâu!
Chú như thần tiên vậy, ngủ ba lần rồi còn chưa đủ sao, còn không ngừng tưởng tượng đến anh, Tô Noãn Tâm thật không biết xấu hổ!
Sau khi trở lại giường, Tô Noãn Tâm nghiêm túc nằm xuống một bên ngủ.

Lệ Minh Viễn buông sách trên tay, tắt đèn rồi nằm xuống.

Trong phòng tối om, không ai nói gì.

Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi rồi nói: “Chúc chủ ngủ ngon”
Lệ Minh Viễn đáp lại một câu: “Ngủ ngon”
Sau đó không ai nói gì nữa, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Không biết từ lúc nào, họ đã quen cuộc sống chung chăn gối với nhau..