**********
Chương 464: Nếu em thích thì chị sẽ tặng chủ của chị cho em nhận làm bố
Nhưng trên đời này, chỉ có Bạch Kỳ Sương sẽ nói với ông ta...!Khi muốn khóc thì đừng chịu đựng...!Lòng cô ấy sẽ để ông ta dựa vào.
Nếu mệt mỏi thì cứ dừng lại nghỉ một chút.
Ở chỗ của cô ấy, sẽ không có con mắt nào tọc mạch...!nếu có thì cũng chỉ có ánh mắt ấm áp tình cảm của cô ấy, để ông ta cảm nhận được trên thế giới này, trừ những thứ buồn nôn phức tạp kia, còn có những thứ khác, như là tình cảm.
Đó từng là cả thế giới của ông ta...!ông ta không dám đối mặt với cô ấy.
Càng không dám, thời gian qua đi lâu như vậy, khi lại đi trông thấy cặp mắt kia lần nữa...!ông ta liền sợ hãi rằng đôi mắt khi nhìn ông ta mới có thể đầy tràn nhu tình ấy, đã biến mất không còn dấu vết.
Nếu không nhìn thì ít nhất còn có thể chờ mong.
Nếu nhìn mà không có...!thì sẽ tuyệt vọng.
Trên đời này, không ai có thể hiểu được nỗi khổ của Lục Viễn Phương.
Sau khi Lục Viễn Phương đi, Tô Noãn Tâm đau lòng ôm Minh Dao đang oa oa khóc lớn vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng con bé an ủi nói: "Được rồi, không có bố thì thôi, chúng ta cũng không thèm!”.
“Minh Dao còn có mẹ, còn có chị mà!”
nhiều!”
“Chú nhà chị cũng cho em có được không, em xem, chủ nhà chị rất đẹp trai đấy! So với Lục Viễn Phương còn đẹp trai hơn
“Nếu em thích, chị sẽ tặng chủ của chị cho em nhận làm bố"
Lệ Minh Viễn ở một bên khóe miệng co giật nói: "Nói bậy bạ gì đấy!"
"Chú, em đang dỗ trẻ con mà, chú đừng quấy rầy em"
Nói bậy bạ lại còn ngăn không cho người nói phải không?
"Minh Dao em nhìn xem chú của chị tốt biết bao nhiêu, chiều chuộng chị rất nhiều, làm con gái của chú ấy thì sẽ rất hạnh phúc.
Chị vẫn luôn không muốn làm vị hôn thê của chú ấy, chỉ muốn làm con gái chú ấy thôi."
Minh Dao hít mũi một cái, lắc đầu nói: "Thế nhưng mà chú ấy không phải là bố, Lục Viễn Phương mới phải"
"Nhưng Lục Viễn Phương cũng đầu để ý đến em đâu."
"Ông ấy có để ý.."
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: "Làm sao Minh Dao biết ông ấy để ý đến em? Ông ấy cũng không có quay đầu ôm em"
"Nhưng ông cũng không có lập tức đi ngay, có do dự, cho nên, ông ấy có để ý! Ông ấy có nỗi khổ tâm, hu hu, cũng giống như khi em muốn ra ngoài mẹ lại không thể mang em theo vậy, mẹ cũng có nỗi khổ tâm”.
| “Người lớn các người đều có nỗi khổ tâm, Minh Dao hiểu chuyện, Minh Dao không so đo với các người, hu hu, thế nhưng trong lòng Minh Dao vẫn rất khó chịu."
Trong lòng Bạch Kỳ Sương lại càng khó chịu.
Ngay cả Minh Dao cũng biết Lục Viễn Phương có nỗi khổ tâm, người đã từng rất hiểu Lục Viễn Phương là cô ấy sao lại có thể không biết.
Nhưng biết thì đã sao?
Cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ đành từ bỏ ông ấy, chỉ cần quãng đời còn lại của Minh Dao lớn lên khỏe mạnh là đủ rồi.
Nhưng cô ấy vẫn cứ không thể làm được.
Trong lòng vẫn luôn quặn thắt, đã sớm đau đến chết lặng.
Tô Noãn Tâm cũng đau lòng cho Minh Dao, quả thực là tạo nghiệt, Minh Dao thật khiến người ta thương tiếc, mới còn nhỏ mà đã phải trải qua quá nhiều chuyện.
Lệ Minh Viễn lại những lời trẻ con này làm cho mê mang.
Minh Dao hiểu chuyện, Minh Dao không so đo với các người? Người lớn các người đều có nỗi khổ tâm.
Không thể không nói, sự rộng lượng của con gái luôn lớn hơn so với con trai.
ít nhất lúc trước anh cũng sẽ không vì nỗi khổ tâm trong lòng những người lớn và trở nên hiểu chuyện, trở nên thông cảm cho ho."
Anh đột nhiên nhịn không được mở miệng nói: "Tại sao phải hiểu chuyện? Tại sao phải không so đo với bọn họ? Cháu vẫn còn là con nít, khi nào nên khóc thì cứ khóc, nên quậy thì cứ quậy!”
“Vừa rồi nếu cháu không hiểu chuyện như vậy, tự mình tiến lên là có thể ôm lấy ông ấy, một khi ôm được rồi, chạm vào rồi, thì khẳng định ông ấy sẽ không nỡ buông bỏ cháu"
Minh Dao trực tiếp bị nói cho ngơ ngác, quên mất chuyện khóc lóc.
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nhìn chú vốn từ trước luôn ít nói ở trước mặt người ngoài thể mà lại mở miệng chỉ dẫn cho đứa trẻ.
Liền nghe thấy Minh Dao nói: "Nhưng cháu không muốn làm khó ông ấy".