Chú Là Của Em

Chương 466: Minh Dao Đã Có Người Che Chở





**********
Chương 466: Minh Dao đã có người che chở
Tô Noãn Tâm vội nói: "Cô giáo, cô nghe xem, Minh Dao của chúng ta trong lòng chuyện gì cũng hiểu hết đấy! Trước kia là không mở miệng nói chuyện, bây giờ những lời nói ra chẳng khác gì ông cụ non, cũng ra dáng lắm đấy.

Dù sao em cũng bị thuyết phục rồi, muốn mang cô bé trở về ở vài ngày, cứ đi theo em đến đoàn làm phim cũng được, dù sao hiện tại em cũng không có quay phim, có thể mang theo cô bé bất cứ lúc nào”
“Em còn có trợ lý ở bên hỗ trợ, cũng sẽ không lơ là con bé, cô giáo xem." Bạch Kỳ Sương cũng bị thuyết phục.

Trên thực tế là trong lòng đã bừng tỉnh.

Mỗi lần xảy ra chuyện, cô ấy đều ôm Minh Dao khóc, thì ra trong lòng Minh Dao cũng sẽ khó chịu.


Cô ấy cho rằng, cô bé còn chưa hiểu được gì.

Nhưng Minh Dao đã bảy tuổi, đã hiểu rõ mọi chuyện.

Bây giờ nói chuyện cũng ra dáng, thế giới nội tâm của Minh Dao được mở ra.

Cô ấy hẳn là nên vui mừng.

Cũng nên dũng cảm thả cô bé đến với thế giới bên ngoài.

Cô ấy hít sâu một hơi nói: "Mau đưa bé đi đi, nếu không sợ là cô sẽ đổi ý"
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Vậy cô thu xếp quần áo của Minh Dao rồi đưa cho em!"
"Được, cô đi sắp xếp!"
Khi Bạch Kỳ Sương thu dọn đồ đạc, đôi tay hơi run rẩy.

Thật vất vả thu dọn xong, cô ấy liền trực tiếp đưa vali cho Tô Noãn Tâm, thúc giục nói: "Đi đi!"
Tô Noãn Tâm lập tức giao vali cho chú của mình: "Minh Dao, chúng ta tranh thủ thời gian chạy mau, nếu không lát nữa mẹ em lại hối hận".

Nói xong, liền ôm Minh Dao chạy.

Bạch Kỳ Sương dở khóc dở cười nói: "Chậm một chút...!Đừng làm ngã."

Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: "Xin ảnh hậu Bạch yên tâm, nuôi một người cũng là nuôi, nuôi hai người cũng là nuôi.

Tôi sẽ bảo vệ tốt bọn họ."
Vậy là...!Anh xem Noãn Tâm là một đứa trẻ để nuôi sao?
Sau khi bọn họ đi, Bạch Kỳ Sương nhìn căn phòng trống trải, không khỏi có chút khóc không ra nước mắt.

Thế này cũng tốt.

Minh Dao được người đáng tin cậy đưa đi, mình đã rất lâu chưa trải nghiệm loại thời khắc an bình này.

Chỉ là lại đột nhiên không biết mình nên làm những gì.

Thời điểm Ngô Thụ vội vàng gấp gáp chạy đến, Bạch Kỳ Sương đang ngồi ở phòng khách trong nhà ngẩn người.

Ngô Thu vẻ mặt đau lòng đi qua, trực tiếp ôm lấy cô ấy nói: "Kỳ Sương, khổ cực cho cậu." Noãn Tâm vừa gọi điện thoại nói với cô ấy, cô đã dẫn Minh Dao đi, hiện tại Bạch Kỳ Sương đang ở một mình trong nhà.

Bạch Kỳ Sương đáy lòng khổ sở nói: "Không khổ, chỉ là đột nhiên liền thanh tịnh, tớ lại không biết nên làm gì".

"Đồ ngốc! Đi thu dọn quần áo đi! Đi theo tớ, trước kia chúng ta thường làm gì, hiện tại liền làm thế! Tổng giám đốc Lê nói mời hai bảo về cho cậu, cứ mang theo bên người, để cậu muốn làm cái gì thì làm, không cần lo lắng cho Minh Dao!"
Mắt Bạch Kỳ Sương trợn tròn nói: "Tổng giám đốc Lê thật sự nói như vậy sao?"
"Nếu không thì sao.


Kỳ Sương à cậu không biết đâu, tổng giám đốc Lệ thương Noãn Tâm đến thế nào.

Hoàn toàn là xem như con gái mà nuông chiều! Ngay cả người bên cạnh cô cũng đều nể mặt, nếu như có đủ khả năng thì sẽ sẵn sàng giúp đỡ, tuyệt đối không mập mờ!
Vừa rồi trong điện thoại anh ta chính miệng nói với tớ, cậu cứ yên tâm đi!
Cậu cứ nói cho tớ biết, cậu muốn tiếp tục quay phim hay là làm cô giáo, giúp tớ dẫn dắt người mới!"
"Ây...!Hiện tại cũng là thế giới của người trẻ tuổi, quay phim, thì thôi vậy.

Không muốn phải mất mặt xấu hổ bên trong màn hình tivi đầu, tớ sẽ giúp cậu dẫn dắt người mới."
"Tốt, vừa vặn gần đây tuyển mấy hạt giống không tệ, cậu dẫn dắt giúp tớ! Kỳ Sương, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, chúng ta về sau, sẽ sống không thua kém so với bất kỳ ai khác."
"Thật sao." Bạch Kỳ Sương không dám tin.

Có điều đời này đã sống thành thế này, cho dù kém thì cùng lắm cũng chỉ như bây giờ.

Kỷ Vân Như đã cô ấy trở về, ngược lại cô ấy cũng không quá sợ hãi.

Chủ yếu là Minh Dao đã có người che chở..