Nghe cô nhóc nói chuyện xảy ra tối nay, anh bất giác nở một nụ cười giễu cợt nói: "Nhà họ Vương ở đây cũng không tốt đẹp gì.
Là nhà giàu mới nổi mà thôi." "Phải không? Có thể có Vương là nhân sĩ ở nước ngoài quay về, trình độ học vấn rất cao." "Muốn trình độ học vấn cao? Tiêu tiền anh sẽ giúp em mua được.
Cần bằng Thạc sĩ, hay là học vị bác sĩ?"
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Những thứ này còn có thể bỏ tiền mua sao?" "Hơn nữa, những người nhà giàu này là nhân sĩ ở nước ngoài quay về, cơ hồ đều là tiêu tiền đi nước ngoài chơi.
Người muốn mở mang kiến thức, thật sự đi học tập thì không có mấy người." "Trời ạ, em lại mở mang được thêm kiến thức.
Có thể, em cảm thấy anh Tiêu thật sự rất khó khăn, nếu không phải em đột nhiên nổi giận mắng Vương Vân San mấy câu, bọn họ cũng có thể sẽ ở chung hòa thuận, lập tức kết hôn, cũng có thể tương kính như tân.
Vì em không nhịn được, mới gây ra chuyện này.
Tốt xấu gì là chuyện cả đời của người ta.
Nhắc tới cũng không phải là chuyện nhỏ gì.
Cho nên, em muốn hỏi chủ một câu.
Nhà họ Tiêu dốc vào tài lực lớn như vậy, không thành công gia tộc cũng phải đối mặt với việc phá sản.
Chắc chắn sẽ không là cái hạng mục rất kém cỏi gì chứ?
Nếu như chủ có thể đầu tư, chính là chuyện kiếm tiền này.
Cho nên em lại giúp hỏi chủ một câu, không được chúng ta cũng không có cách nào.
Nhưng em hỗ trợ hỏi, tận sức giúp thì em mới có thể không thẹn với lương tâm"
Lệ Minh Viễn nhưởng mày nói: "Người sống cả đời, muốn sống không thẹn với lương tâm rất khó." "Vậy làm người có tiền thật khó, người bình thường như chúng ta thì rất đơn giản, chỉ cần không làm chuyện gì trái lương tâm là có thể không thẹn với lương tâm!" "Rất tốt." "Vậy...Nhà họ Tiêu chuyện này thì sao?" "Để cho Tiêu Bảo Dương tự mình đến tìm anh bàn chuyện." "Chú đây là có hứng thứ?" Hai tròng mắt Tô Noãn Tâm không khỏi sáng lên nói.
Vì để cho cô không thẹn với lương tâm.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: "Ừ." "Oa! Vậy em lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Bảo Vỹ, lúc nào chú rãnh? Để cho anh ấy tới gặp mặt?" "Ngày mai, buổi sáng" "Chú cơm đêm giao thừa nhà chúng ta, ngày mai ăn đấy! Buổi tối chủ trở về sớm chút biết không!"
Nhà chúng ta.
Trong lòng Lệ Minh Viễn, giống như là bị một cọng lông vũ, nhẹ nhàng cọ qua một chút.
.
ngôn tình hoàn
Giọng nói theo bản năng ôn nhu hơn nhiều nói: "Được."
Bữa cơm đêm giao thừa nhà cũ nhà họ Lệ, liền được đẩy tới ba mươi mốt mới ăn.
Dù sao, những người đó cũng sẽ đợi anh.
Tô Noãn Tâm rất vui vẻ ở trước mặt Lệ Minh Viễn, gọi điện thoại cho Tiêu Bảo Vỹ.
Nhưng điện thoại không phải là anh ấy tự mình nhận.
Mà là một ư giọng đàn ông vô cùng lạnh lùng.
"Tìm Tiêu Bảo Vỹ?" "Hả? Anh là?" "Tôi là anh trai em ấy, có chuyện gì? Em ấy uống hơi nhiều, không nghe máy được." "Ồ Ồ.
Là anh trai nhà họ Tiêu, tôi là Tô Noãn Tâm.
Đúng lúc, chuyện này nói trực tiếp với anh cũng được."
Anh trai nhà họ Tiêu?
Tô Noãn Tâm là ai? Chưa từng nghe qua.
Tiêu Bảo Dương nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?" "Chú nhà tôi kêu anh buổi sáng ngày mai, đi công ty tìm chú ấy nói chuyện.
Chú ấy cảm thấy hứng thú với việc nhà họ Tiêu mua mảnh đất kia, cho nên anh Tiêu.
Anh không gây khó dễ với đám cưới của anh Tiêu và nhà họ Vương.
Anh ấy mới vừa uống rượu với chúng tôi, thiếu chút nữa uống đến khóc.
Nói một đống với chúng tôi đấy!"
Tiêu Bảo Dương nghe mà rơi vào trong sương mù, chỉ nghe được hai chữ công ty.
Sắc mặt không khỏi nghiêm túc nói: "Chủ nhà cô là vị nào?" "Ồ đúng rồi, anh Tiêu biết chủ nhà tôi là ai, anh Tiêu còn chưa biết.
Chủ nhà tôi tên là Lệ Minh Viễn, là tổng giám đốc tập đoàn.
Tôi với anh Tiêu có đóng phim chung, có chút giao tình, tối nay chúng tôi vừa uống rượu với nhau.".