Ông cụ Lệ nghe vậy có chút buồn cười: “Nghe không tên nhóc kia! Con một chút lễ phép cũng không có! Còn không bằng nhóc con của con!”
Lệ Minh Viễn thấy ông cụ Lệ đối xử tốt với nhóc con, thầm nói: đây mới là cách mà một trưởng bối nên đối xử với một vãn bối, ông nội có biết không?
Nhưng anh vẫn rất cho ông mặt mũi, nhanh chóng nhận sai nói: “Là con không đúng! Lần sau, con sẽ không như vậy nữa!”
Ông cụ Lệ biết ông đối xử tốt với nhóc con nên anh mới cho ông mặt mũi, cảm thấy rất hài lòng với cháu trai của mình.
Tâm trạng không tệ, ông cụ Lê cười nói: “Biết sai thì đổi.
Nhóc con còn nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện hơn cả con rồi! Nào nhóc con, lần này, ông nội thực sự muốn cho con một cái hồng bao.
“Thật sao ông nội? Ông nội đừng lừa con.
Lần sau con đến, ông nội đừng thay đổi sắc mặt là được rồi!”
Ông cụ Lệ trợn tròn mắt: “Ông sẽ không! Mặc dù không thích hoàn cảnh xuất thân của con, nhưng đó cũng không phải là lỗi của con.
Dòng họ quyền thế của chúng ta lấy một gia đình bình thường chính là không hợp đạo lý.
Đây là vấn đề xuất thân, con có hiểu không?” “Được rồi! Con không trách ông.
Chỉ là chú ấy nói con, nếu có ai quá đáng với con, con có thể tức giận lại với người đó, không cần phải chịu đựng, xảy ra chuyện gì chú ấy sẽ xử lý cho con.
Chính vì thế nên con mới dám lớn tiếng với ông, con không có sai mà!” “Con dạy nhóc con cái gì vậy? Đối với người lớn trước mặt phải kiên nhẫn, con có hiểu không?”
Lệ Minh Viễn yên lặng nói với Tô Noãn Tâm: “Em là hậu bối đối với người lớn vẫn là nên biết nhẫn nhịn.
“Vậy chú ơi! Em có nhận cái hồng bao này không?” “Nói số tài khoản cho ông nội đi.”
Tô Noãn Tâm thoải mái đọc số tài khoản cho ông nội.
Ông cụ Lệ muốn sĩ diện, cháu trai chuyển cho nhóc con hơn ba trăm triệu, ông mà không thêm một số không thì thật là mất mặt!
Ông còn muốn khoe khoang nha!
Nhiều tiền như vậy, đối với nhóc con mà nói, hồng bao này chính là một cái hồng bao có giá trên trời!
Tô Noãn Tâm nhận được tin nhắn chuyển khoản, trợn tròn hai mắt
Lệ Minh Nguyệt tò mò hỏi: “Chị dâu! Ông nội cho chị bao nhiêu tiền vậy”
Tô Noãn Tâm phát ngốc nói: “Nhiều hơn chú ấy một số không" “Ôi trời ơi! Ông nội! Con không phục! Đều là con cháu với nhau, sao ông lại thiên vị chị dâu, với anh họ như vậy! Con muốn ông phải công bằng! Bọn con mỗi người được có hơn hai trăm triệu
Hôm nay tâm trạng của ông cụ Lệ rất tốt, giấy nợ của Lệ Minh Viễn cũng không phải là con số nhỏ.
Xem như bóc lột tên nhóc này một chút ông liền tiêu xài phung phí, chuyển cho mỗi đứa thêm hai tỷ nữa.
Duy chỉ có Lệ Minh Viễn là ông không chuyển.
Tất nhiên là Lệ Minh Viễn cũng không để ý.
Lúc này, người một nhà mới hòa thuận bắt đầu xem tiệc tối tết xuân với nhau, cùng nhau xem tiểu phẩm hài mà cười lớn.
Không khí đều rất tốt đẹp.
Đương nhiên, đây là khung cảnh chỉ xuất hiện khi mà thím hai và chủ hai của Lệ Minh Viễn đều không có ở đây.
Mặt khác, Lệ Minh Thành lại cảm thấy có chút không thích hợp từ đầu đến cuối, anh Minh Viễn đều coi cậu ấy như không tồn tại.
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng cậu lại không thể làm gì khác được.
Qua mười hai giờ, Lệ Minh Viễn cũng vẫn chưa thể đưa Tô Noãn Tâm đi về được.
Bọn họ phải chờ ông nội buồn ngủ, đưa ông về phòng, rồi sau đó, mới có thể rời khỏi được.
Hiếm khi tâm trạng được tốt như vậy, ông nội liền thức tới gần một giờ, đến khi không chịu được nữa mới lên lầu đi ngủ.
Trước khi đi, ông còn hẹn với Tô Noãn Tâm lần sau đến.
Mặc dù không nói gì, nhưng có thể thấy rằng, ông nội đã chấp nhận cô cháu dâu tương lai này rôi!.