**********
“Được bao nhiêu?” “Chú đừng gấp, em còn chưa đếm xong! Chờ em đếm m xong rồi thì chừa lại một chút cho em dùng, còn lại đều cho chú!” “Cho anh?” “Phí nuôi dưỡng nha, về sau tiền em kiếm được đều sẽ đưa cho chú!” “.
Cho nên từ hôm nay anh bắt đầu con đường được nuôi dưỡng sao?
Lệ Minh Viễn không thể hiểu được cảm thấy buồn cười.
Tô Noãn Tâm đếm tiền xong, được hơn ba trăm triệu.
Hai mẹ con Lệ Kiên mỗi người ba mươi triệu, bố mẹ Lâm Xuân Mạn mỗi người cho ba mươi triệu, mẹ cô lại trả lạ Lâm Xuân Mạn ba mươi triệu, nhưng tiền này mẹ cô không đòi lại.
Vậy là được một trăm hai mươi triệu.
Hơn nữa sau khi rời khỏi nhà họ Lệ, Viên Cát Kỳ xem thái độ của Lệ Minh Viễn lại cho thêm sáu mươi triệu, quả thực là cấp mặt mũi cho Lệ Minh Viễn.
Cuối cùng Lệ Minh Viễn nhìn cô rất hòa nhã.
Vì cô, Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Viễn sau đó được ông Lệ cho thêm hai tỷ tư, vô cùng hạnh phúc.
Tâm tình tốt, một người cho cô ba mươi triệu, được xem là chia hoa hồng.
Lệ Minh Viễn bảo cô nhận, cô lập tức nhận hết.
Thêm tiền Lê Minh Viễn cho cộng lại cũng được hơn ba trăm triệu tiền mặt.
Cộng thêm tiền ông cụ Lệ chuyển khoản và của Lệ Minh Viễn chuyển khoản ước chừng năm nay Tô Noãn Tâm thu được hơn ba tỷ tiền lì xì.
Đếm tiền xong cô vô cùng mừng rỡ.
“Chú! Tiền lì xì mấy năm nay cộng lại đã được hơn ba “Rất vui sao?” “Đương nhiên rồi! Tết mấy năm trước tiền lì xì nhiều nhất cũng chỉ được mấy triệu! Xong rồi còn bị mẹ lấy mất nói là phải nộp học phí, không có tiền tiêu vặt!” Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười, nói: “Sau này sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền.” Đời này xài hoài cũng không hết tiền.
“Hi hi, em là một phú bà rồi hay là chủ để em bao nuôi
Bao nuôi anh?
Sắc mặt Lệ Minh Viễn trở nên quái dị nói: “Cách bao dưỡng thế nào?” “Chính là em, là kim chủ kiêu ngạo, hàng tháng em đưa tiền cho chú sau đó em muốn chú làm thế nào, chú phải làm thế đó chủ không được phản kháng, cũng không được từ chối.
đi." ty."
Tùy thời tùy chỗ cái loại này đều có thể gục ngã.
Oa!
Nghĩ lại cảm thấy quá đẹp nha!
Tô Noãn Tâm đang nghĩ về cảnh tượng đó, đột nhiên trấn bị búng một cái.
Cô ăn đau che trán nói: “Sao chủ đánh em!” “Không được suy nghĩ lung tung!” “Không có chủ không muốn bị em bao nuôi thì thôi vậy! Nhưng tiền nuôi dưỡng vẫn phải đưa cho chú, đợi khi nào em có thời gian đến ngân hàng gửi tiền sẵn chuyển tiền cho chú luôn.” “Em giữ đi, anh không thiếu tiền.” “Ý nghĩa không giống nhau mà, chú tự mình kiếm tiền, hỗ trợ tiền cho gia đình em, sao có thể giống nhau được! Hôm qua nghe ông nội nói không cho chú làm tổng giám đốc của tập đoàn đầu, tuy cuối cùng cũng không làm như vậy.
Nhưng sau này lỡ đầu làm mất lòng ông ấy, ông ấy thực sự không cho anh làm, vậy tự mình có tiền cũng không sợ đói!”
Lệ Minh Viễn nhướng mày nó: “Suy nghĩ xa như vậy sao?” “Lo trước thì khỏi họa thôi dù sao chủ không thể không có tiền.
“Đếm xong chưa?” “Xong rồi!” “Vậy thì tính cái khác.
“Cái gì?” “Đồ cưới của mẹ anh giữ lại đều cho em.
Trong đó có mấy căn nhà, còn có mười mấy cái cửa tiệm ở mặt tiền.
Đều có vị trí rất tốt, còn có một ít đồ trang sức nếu em không thích thì để dì Tô mang đi, hẳn là dì ấy sẽ thích.
Tô Noãn Tâm há hốc miệng nói: “Chú, những cái này đều là mẹ chú để lại cho chú mà.".