"Cậu nói bậy, rõ ràng hai người có chuyện đó!" Tần Viên trừng mắt với Tần Nghĩa.
"Cho dù có, chuyện của tôi cũng không tới lượt Tần Viên cô nhúng tay vào." Giọng của Lệ Minh Viễn trở nên bén nhọn.
Tần Viên giận đến hét lớn: "Lệ Minh Viễn, anh đừng không biết phải trái. Không phải anh ý tôi thích anh sao!"
Lê Minh Viễn hừ lạnh, khinh thường nói: "Bị người phụ nữ như cô thích, tôi lại cảm thấy không phải chuyện gì tốt"
Tô Noãn Tâm không nghĩ tới miệng lưỡi của chủ lại lợi hại như vậy, vội vàng ở một bên phụ họa nói: "Đúng vậy! Kinhmuốn chết!"
Tần Viên giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Noãn Tâm một cái, lại mắt đỏ nhìn chằm chằm Lê Minh Viễn: "Được! Anh che chở cho cô ta! Anh nhìn mặt của em mà xem! Giao tình của nhà họ Lệ và nhà họ Tần không tệ, bây giờ anh bảo vệ người ta, em đây là cô cả nhà họ Tần bị cào mặt, cuộc chiến này nên tính thế nào đây?"
"Là cô sai người bắt nạt tôi trước, nói cào mặt thì cào mặt tôi đi! Tôi chỉ là phản kháng mà thôi, mới làm ngộ thương cô." Tôi Noãn Tâm sợ chuyện càng nói càng to, vòi vàng phản bác.
Lại nghe Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: "Không cần giải thích." Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn về phía Tần Viên: "Cô Tần, cô hãy nói có muốn thế nào đi."
Tô Noãn Tâm ở một bên thở phào nhẹnhõm, ý này của chủ là định quản chuyện này.
Tần Viên cười lạnh một tiếng nói: "Quỹ xuống đất dập đầu nói xin lỗi với em, sau đó để cho em tự tay cào mặt cô Nếu không em nhất định sẽ nói chuyện này cho ba em, sau đó làm lớn đến nhà họ Lệ các người luôn!"
Tô Noãn Tâm lập tức vọt tới trước mặt cô ta: "Tần Viên, cô đừng có ức hiếp người quá đáng! Là cô muốn ra tay với tôi trước, tôi chỉ là tự vệ mà thôi! Dựa vào đâu mà tôi phải quỳ xuống nói xin lỗi với cô, còn phải bị cô cào mặt chứ?"
Tần Viên cười lạnh nói: "Dựa vào tôi là cô cả nhà họ Tần, dựa vào Lệ Minh Viễn anh ấy cũng không dám ngang nhiên đối nghịch với nhà họ Tần!"
Lê Minh Viễn mới vừa ngồi lên vị trí người nắm quyền nhà họ Lệ không lâu, nhàhọ Lệ có không ít người cũng đang nhìn chằm chằm anh, chỉ chờ anh mắc lỗi sỹ kéo anh xuống, cướp vị trí người nắm quyền.
Lúc này, anh không dám đối địch với cây cổ thụ như nhà họ Tần.
Tần Viên cho là như vậy.
Tô Noãn Tâm nghe vậy, cau mày, thân phận của Lệ Minh Viễn là gì cơ chứ? Người bình thường nghe tiếng cũng không tránh kịp, Tần Viên lại dám nói ẩu nói tả ở trước mặt anh như vậy, chỉ sợ là ...
Cô nhìn về phía Lệ Minh Viễn, nhỏ giọng nói với anh: "Chú... Có phải tôi đã gây thêm phiền phức cho chủ rồi hay không?"
Lê Minh Viễn liếc cô một cái: "Biết gây phiền phức cho người khác thì bớt lại."
"Chuyện này không phải do tôi gây
ra..." Là Tần Viên vừa nhìn thấy cô là khôngmuốn bỏ qua cho cô.
"Tôi biết, cho nên trách cô, chẳng qua là bảo cô nghe lời một chút."
"Ồ." Chẳng biết tại sao, trong lòng Tôi Noãn Tâm có một dòng nước ấm chảy qua, có chút cảm động.
Lê Minh Viễn từ trước đến nay luôn đứng về phía cô, tin tưởng cô, còn muốn làm chỗ dựa cho cô, lúc bị ức hiếp như bây giờ cảm giác được người bảo vệ thật sự rất
Bên tại, Lê Minh Viễn đã lên tiếng nói tiếp: "Nếu cô Tần muốn làm lớn chuyện thì tôi cũng không ngại cùng cô đến nhà họ Tần một chuyến, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với ba cô."
Tần Viên cau mày nói: "Anh muốn làm
cái gì?"
"Không là phải làm lớn chuyện nàyelen sao!"
Tần Viên xoay mình ngẩng đầu "Lệ Minh Viễn, sao anh cứ bao che cho cô ta như vậy? Chỉ cần anh giao cô ta ra để cho em xả giận thì chuyện này em sẽ cho qua, không ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm của nhà họ Lệ và nhà họ Tần chúng ta!"
Lê Minh Viễn cười lạnh nói: "Người của Lê Minh Viễn tôi tại sao phải giao cho người khác xử lý? Cô ấy đã làm sai chuyện, tôi đương nhiên sẽ mang về dạy dỗ, còn chưa tới lượt cô Tần cô ra tay đâu!"
Tần Viên nghe anh nói chữ cô Tần kia
thì chỉ cảm thấy trái tim đau nhói. Đã chán ghét cô ta đến mức ngay cả tên của cô ta cũng không muốn kêu hay
sao?
Cô ta siết chặt bàn tay! Rất tốt. Lê Minh Viễn, đây đều là anh ép em!Con đĩ Tô Noãn Tâm này, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nếu người đàn ông mà Tần Viên cô ta không có được thì người khác cũng mơ mà có được.
----------------------------