**********
Tô Noãn Tâm gần như họ ra nước mắt, tức giận nói: “Còn không phải là do bọn họ chọc tức?” “Đến nỗi như vậy sao?” “Sao lại không đến mức đó, đều trách chú lớn lên đẹp trai như vậy làm gì! Ban ngày thì là Trương Mạn Hoa và Trương Bảo Hồng, ánh mắt háo sắc kia như muốn lột sạch quần áo của chú.
Ban đêm thì hai người này cái gì cũng dám nói, thật không biết xấu hổ.” Lệ Minh Viễn hờ hững nói: “Miệng là trên mặt người khác, không muốn nghe thì đừng nghe.
“Thế nhưng em vừa nghe được thì rất tức giận! Chú à, chủ chính là hồng nhan họa thủy đó! Ai nhìn vào đều nghĩ chú là bánh bao nhân thịt”
Như vậy nên trách anh?
Có một lý do tại sao anh không thích ra ngoài, không tham dự các bữa tiệc khác nhau.
Đêm nay, chính là cô nhóc muốn đưa anh ra ngoài đi chơi.
Thấy Lệ Minh Viễn không lên tiếng nữa, Tô Noãn Tâm có chút chột dạ nói: “Chú đừng tức giận em không phải muốn trút giận lên chủ, chính là đột nhiên, em cảm thấy có chút không an toàn.
“Tại sao lại cảm thấy không an toàn?” “Nếu một ngày nào đó chủ bị người khác cướp mất, em.” Tô Noãn Tâm nói lời này, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, cứng họng không nói nên lời.
Lệ Minh Viễn cau mày nói: “Không tin anh?” "Không chỉ là em không tự tin vào bản thân gia thế của chủ tốt hơn em, hơn nữa người còn ưu tú hơn em gấp trăm lần Chú lớn lên còn đẹp trai, rất có khí chất, còn có một thân hình đẹp em không xứng với chú một chút nào.
Chú bất quá chỉ vì muốn bảo ân nên với đồng ý với em nếu không phải đêm đó, em may mắn chó ngáp phải ruồi thì sợ rằng đời này chú sẽ không bao giờ gặp em, cũng sẽ không lọt mắt em.
Vậy thì thực sự đó là sự mất mát của anh.
Trong lòng Lệ Minh Viễn nghĩ như vậy.
Nhìn cô nhóc không biết là do ho khan hay là tức giận mà hai mắt đỏ lên, trong lòng có chút quặn lại: “Đừng nghĩ lung tung."
Tô Noãn Tâm sụt sịt nói: “Biết rồi phim bắt đầu rồi, em không nói nữa, chú xem phim vui vẻ nhé.
Trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Lệ Minh Viễn im lặng liếc nhìn cô, và tâm trạng của anh trở nên phức tạp một chút không thể giải thích được.
Cô nhóc bỗng trở nên mất tự tin là bởi vì những gì anh nghĩ hay sao.
Như thể đột nhiên, có gì đó thay đổi không còn như trước nữa.
Tô Noãn Tâm vẻ mặt đờ đẫn nhìn màn hình chiếu phim, phim bắt đầu chiếu, toàn bộ rạp chiếu phim đều trở nên yên tĩnh.
Lệ Minh Viễn nhìn cô nhóc ban đầu sôi nổi nhiệt tình, đột nhiên biến thành một người khác.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có tâm tư xem phim.
Cầm điện thoại di động, anh gửi một tin nhắn cho Lý Mạnh.
Lý Mạnh trả lời được.
Tô Noãn Tâm đang xem phim thì đột nhiên, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tại cô.
Chú nói bên tại cô: “Này, đừng tức giận sau này không gặp lại bọn họ nữa đâu.
Cổ cô vô thức cứng lại, quay đầu lại nói: “Hả?” “Sau này bọn họ sẽ không xuất hiện nữa.” “Phụt, chú làm gì rồi?” Không phải đã giết người rồi chứ?
Như thế là không được! “Anh chỉ nói, con đường của một diễn viên đã kết thúc.”
Tô Noãn Tâm hơi sững sờ, nhưng không thể giải thích được mà tâm trạng của cô có chút phức tạp.
Trong bóng tối, cô nhìn thẳng vào mắt Lệ Minh Viễn nói: “Chú, sao lần nào chủ cũng bảo vệ em như thế này?” “Vì anh tình nguyện”
Bởi vì anh tình nguyện, loại câu trả lời này quá tùy hứng rồi.
Nhưng mà không hiểu sao tâm trạng của Tô Noãn Tâm đã cải thiện.
Khôi phục lại hứng thú xem phim ban đầu nhìn thấy những cảnh hài hước thì cô cũng cười ồ lên.
Cuối cùng, vẻ ngoài sống động ban đầu đã được khôi phục.
Lệ Minh Viễn cũng cong môi, cầm một viên bỏng ngô rồi nhét vào miệng..